CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 350

CHƯƠNG

51

Á

nh đèn pha chiếu xuyên qua bãi cỏ phủ tuyết trắng, soi sáng căn nhà kho

đằng xa.

Lila đứng trước cánh cửa ọp ẹp, hai cánh tay cô bị kéo lên trên đỉnh đầu,

đôi bàn tay bị trói bởi một sợi dây nối lên trên chiếc ròng rọc kéo bên ngoài
kho thóc. Trông cô ấy yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng đứng được. Dan
Lockwood đứng ngay bên cạnh cô ấy, một tay chĩa súng vào đầu nạn nhân,
một tay cầm điện thoại.

Giữa tôi với căn nhà kho là cánh đồng dài tầm hai mươi mét, bao phủ

đầy tuyết. Bờ bên trái cánh đồng là hàng cây cách tôi khoảng mười lăm
mét, và bờ bên phải là một con lạch nhỏ. Cả hai đều kéo dài đến tận con
đường phía sau nhà kho kia. Cả hai đều có thể làm chỗ trú ẩn, nhưng con
lạch có thể giúp tôi tiếp cận Lockwood với khoảng cách dưới mười mét.

Tôi hạ cửa kính, cầm theo chiếc điện thoại và vỏ chai bia, lách ra khỏi

cửa sổ - không tạo ra tiếng lét két của bản lề để tránh bị lộ. Tôi luồn ra phía
sau xe, áp điện thoại vào tai để tránh làm lộ ánh sáng màn hình, và tiến
nhanh về phía con lạch.

“Tao nghĩ mày nên mang đống rác đến chỗ tao”, Dan nói.

Tôi phải chối ngay “Tôi e là không được đâu”, vừa trả lời tôi vừa bước

tới chỗ cái lạch. Ánh đèn pha chiếu thẳng vào mắt Dan khiến những di
chuyển của tôi không bị hắn phát hiện. “Tuyết dày quá”.

“Tao đợi mệt mỏi lắm rồi đấy!” - Hắn quát.

Đi gần tới cái kho, bỗng có tiếng băng nứt dưới chân tôi. Tôi dừng lại

giây lát, ngó nhìn qua bờ lạch để xem Dan có còn tập trung nhìn chiếc xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.