CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 44

Jeremy chuyển sự chú ý của mình trở lại bộ phim yêu thích, không còn

để ý đến Lila, thậm chí còn không bằng cả việc thằng bé đối xử với bức
tường sau lưng. Như một thằng ngốc - trạng thái này trở nên trầm trọng hơn
trước sự hiện diện của một người con gái - tôi quyết định rằng động thái
tiếp theo của mình sẽ là giải cứu Lila từ Jeremy, chỉ cho cô ấy một chỗ ngồi
ở bàn dành cho người lớn, gây ấn tượng với cô ấy bằng trí thông minh và
sự quyến rũ của tôi, và để tâm trí cô ấy lơ lửng. Ít nhất thì, đó cũng là kế
hoạch của tôi.

“Cô có thấy ngạc nhiên khi tôi không phải là một kẻ giết người hàng loạt

không?” Tôi hỏi.

“Kẻ giết người hàng loạt ư?” Lila nhìn lên tôi và tỏ vẻ bối rối.

“Đêm hôm trước… cô… ừm… đã gọi tôi là Jeffrey Dahmer.”

“À… tôi quên rồi.” Cô ấy cười nửa vời, và tôi bắt đầu rối rít tìm một chủ

đề mới cho cuộc nói chuyện này mà quên ghi điểm với cô ấy bởi sự hài
hước của mình. “Thế cô làm gì khi cô không phải là thợ sửa tivi?”

“Tôi là sinh viên đại học U”. Những lời của cô ấy lần lượt trượt ra, nhát

gừng, rằng cô ấy biết quá rõ tôi biết cô ấy là một sinh viên đại học. Chúng
tôi đã từng bước ngang qua nhau trên lối cầu thang rất nhiều lần với những
tập vở trong tay. Tuy nhiên, so với những lời đề nghị chẳng ra đâu vào đâu
trước đây, tôi phải xem điều này như một sự tiến triển vì chúng tôi đã có
một cuộc nói chuyện thực sự đầu tiên. Tôi thường phải tính thời điểm bước
chân ra khỏi nhà và thời điểm trở về nhà để có thể gặp cô ấy - ít nhất là bắt
đầu từ việc chúng tôi không phải bước qua nhau với tâm trạng lo sợ - và hy
vọng bắt chuyện với cô ấy của tôi còn khó hơn cả việc trộn ánh sáng với
bóng tối. Nhưng tại đây, chúng tôi đã nói chuyện với nhau, tất cả chỉ vì nhờ
việc Jeremy ấn sai nút điều khiển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.