CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 46

cố gắng chân thành nhất có thể. “Tôi thực sự biết ơn với những gì cô đã
làm cho Jeremy,“ tôi nói, “Thằng bé có thể có một chút… tôi không biết
nữa, có vẻ trẻ con chẳng hạn. Cô thấy đấy, thằng bé…”

“Tự kỷ?” Cô ấy nói. “À vâng, tôi biết. Tôi có một người em họ cũng bị

chứng tự kỷ. Nó rất giống với Jeremy.” Lila tựa vào cánh cửa trước căn hộ
của mình và xoay tay nắm đấm.

“Sao cô không dùng bữa tối với chúng tôi vào tối nay nhỉ?,” tôi nói, vứt

bỏ toàn bộ cái vẻ tinh tế mà tôi khoác lên mình từ nãy tới giờ. “Chỉ là cách
mà tôi muốn bày tỏ lời cám ơn của mình tới cô thôi. Tôi sẽ làm món mì Ý.”

Cô ấy bước chân vào căn hộ của mình và quay lại nhìn thẳng vào mắt

tôi, khuôn mặt cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Nghe này Joe,” cô ấy
nói. “Anh có vẻ là một chàng trai tốt, nhưng tôi không mong chờ một bữa
tối. Không phải vào lúc này. Tôi bây giờ không mong chờ bất cứ một điều
gì cả. Tôi chỉ muốn...”

“Không, không, tôi hiểu.” Tôi ngắt lời. “Tôi nghĩ tôi nên hỏi. Việc tôi

muốn đề nghị không phải là cho tôi, mà là cho Jeremy,” tôi dối trá. “Nó
cảm thấy có vẻ không được ổn khi phải xa nhà, và thằng bé có vẻ yêu quý
cô.”

“Thật sao?” Lila mỉm cười. “Anh khéo mối lái em trai mình như vậy để

nấu cho tôi một bữa ăn sao?”

“Chỉ như những người láng giềng thôi.” Tôi mỉm cười.

Cô ấy bắt đầu đóng cửa lại nhưng lại do dự khi suy nghĩ lời đề nghị của

tôi một vài giây. “Được rồi,” cô ấy nói, “một bữa tối, đó là tất cả... dành
cho Jeremy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.