CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 47

CHƯƠNG

6

J

anet, nhân viên lễ tân tại viện dưỡng lão Hillview, lần này đã mỉm cười

với tôi khi tôi vừa bước chân vào lối cửa chính. Tôi đã gọi trực tiếp cho bà
ấy để biết được giờ ăn và nghỉ trưa của ông Iverson. Bà ấy đã nói với tôi
nên đến vào khoảng hai giờ chiều, tôi đến vừa đúng giờ, và cũng dự đoán
trước được thứ mùi bạc hà xộc thẳng vào mũi khi tôi bước chân qua cửa.

Một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc giả xiêu vẹo vẫn án ngữ ở lối ra

vào, chẳng hề để ý đến tôi khi tôi đi ngang qua. Trước khi rời khỏi căn hộ,
tôi đã để Jeremy ngồi trên chiếc ghế dài, bắt đầu xem bộ phim của mình, và
chỉ cho thằng bé một lần nữa các nút trên phím điều khiển từ xa và phải
tránh xa những nút nào trên đó. Khi tất cả mọi thứ đã êm xuôi - và dĩ nhiên
ông Iverson đã đồng ý trở thành đề tài của tôi - tôi mới có thể có vừa đủ
thời gian để chuẩn bị khung bài cho bài tập của mình.

“Xin chào, Joe.” Bà Janet đứng dậy và bước ra khỏi chiếc bàn lễ tân.

“Liệu tôi có đến đúng lúc không?” Tôi hỏi.

“ Không còn thời điểm nào tốt hơn. Ông Iverson đã trải qua một đêm

khó khăn vào hôm qua. Ung thư tụy là một điều kinh khủng.”

“Liệu ông ấy có ổn không để…”

“Ông ấy giờ đã ổn rồi. Có thể hơi mệt một chút thôi. Những cơn đau

trong bụng ông ấy thi thoảng sẽ quặn lên và chúng ta phải trấn an để ông ấy
nghỉ ngơi trong một vài giờ.”

“Ông ấy không xạ trị, hoặc hóa trị hay làm một điều gì đó tương tự sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.