CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 54

“Cậu thấy đấy, Joe, tôi chỉ có thể đếm thời gian còn lại của cuộc đời

mình bằng giờ. Tôi sẽ sử dụng một phần trong quỹ thời gian đó của mình
cho cậu, tôi cần phải biết rằng cậu xứng đáng với điều đó.”

Tôi đã không cân nhắc về vấn đề này. Janet nghĩ rằng Carl chỉ có thể

sống lâu nhất đến lễ Giáng sinh.

Tháng 9, chỉ còn lại một tuần, ông ấy chỉ còn có ba tháng nữa để sống.

Tôi tính sơ qua trong đầu mình và hiểu ra vấn đề này. Nếu Janet đúng, thì
Carl chỉ còn lại không quá 3000 giờ đồng hồ tồn tại trên cõi đời này. “Cháu
nghĩ cháu đã hiểu,” tôi nói.

“Và vì vậy điều tôi muốn nói với cậu là: Tôi sẽ thành thật với cậu. Tôi sẽ

trả lời bất cứ câu hỏi nào cậu dành cho tôi. Tôi sẽ là cuốn sách mở cách
ngôn, nhưng tôi cần phải biết rằng cậu không đang làm lãng phí thời gian
của tôi. Cậu cũng phải thành thật với tôi như vậy. Đó là tất cả những gì tôi
yêu cầu. Cậu có thể làm được không?”

Tôi nghĩ về những lời nói của ông ấy trong giây lát. “Ông sẽ hoàn toàn

thành thật? Về mọi thứ?”

“Ta sẽ tuyệt đối trung thực.” Carl đưa tay ra, tỏ ý muốn bắt tay với tôi,

đóng dấu thỏa thuận, và tôi đã đáp lại. Tôi có thể cảm nhận được những
chiếc xương trên bàn tay người đàn ông này đang va vào nhau dưới làn da
mỏng mảnh như thể tôi vừa cầm một chiếc túi bi. “Vì vậy,” ông ấy hỏi, “ tại
sao cậu không viết một câu chuyện về cha hay mẹ mình?”

“Cháu chỉ có thể nói rằng mẹ cháu là một người không đáng tin.”

Carl nhìn trân trân vào tôi, chờ đợi tôi tiếp tục câu chuyện của mình.

“Thành thật, cậu nhớ chứ?” Ông ấy lên tiếng.

“Vâng, thành thực. Giờ thì mẹ cháu đang ở trung tâm giải độc tại Austin.

Bà ấy chắc sẽ được ra khỏi trung tâm đó vào ngày mai, và sau đó sẽ ngồi tù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.