CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 55

cho đến khi hầu tòa lần đầu tiên về tội DUI”.

“Ồ, có vẻ như bà ấy có một câu chuyện để kể đó chứ.”

“Cháu không muốn kể về nó,” tôi nói.

Ông Iverson gật đầu tỏ vẻ đồng cảm. “Thế còn cha cậu thì sao?”

“Cháu chưa bao giờ gặp ông ấy.” “Thế còn ông bà?”

“Bà ngoại cháu mất khi mẹ cháu còn nhỏ, còn ông ngoại cháu mất khi

cháu mới mười một tuổi.”

“Ông ấy chết như thế nào?” Carl đưa ra các câu hỏi không hề có chủ tâm

hơn cả việc bạn bất giác ngáp một cái ngáp thật dài; nhưng ông ấy đã chạm
phải vết thương sâu nhất trong lòng tôi. Ông ấy đã mở ra cánh cửa cho một
cuộc trò chuyện mà tôi không hề muốn, ngay cả với chính bản thân mình.

“Câu chuyện cháu cần viết không phải là về bản thân cháu,” tôi nói, sự

sắc lạnh trong giọng nói của tôi cắt ra một ranh giới giữa tôi và ông
Iverson. “Và câu chuyện này cũng không viết về ông ngoại của cháu. Nó
được viết về ông. Cháu ở đây để xin thông tin về câu chuyện của ông. Ông
nhớ chứ?”

Carl dựa lưng vào ghế và quan sát tôi trong khi tôi cố gắng thể hiện thái

độ của mình trên khuôn mặt. Tôi không muốn ông ấy nhìn thấy tội lỗi ẩn
sâu trong mắt mình hay sự giận dữ nấp sau quai hàm đang nghiến chặt.
“Được rồi,” ông ấy lên tiếng. “Tôi không có ý chạm vào nỗi đau của cậu.”

“Không có gì đâu ạ,” tôi nói. “Ông không động vào bất cứ nỗi đau nào

cả”. Tôi cố gắng hành động như thể phản ứng của tôi chẳng có ý gì ngoài
việc tôi hơi mất kiên nhẫn. Sau đó, tôi đưa ra một câu hỏi cho ông ấy để
thay đổi chủ đề. “Vậy thì, ông Iverson, cho cháu hỏi ông một câu nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.