“Vâng, thưa ngài, và chúng tôi không có bất kỳ một khiếu nại nào khác.”
“Bị cáo mong muốn mình sẽ tiếp tục sống ra sao?” “Thưa ngài, chúng tôi
dựa vào điều luật số 8 - bộ luật tố tụng hình sự, nêu rõ rằng khách hàng của
tôi sẽ được trả tự do dựa trên số tiền bảo lãnh cá nhân.”
Các thẩm phán sau đó sẽ thiết lập hình thức tại ngoại, cho mỗi tù nhân
hai sự lựa chọn, giữa việc nộp một số tiền bảo lãnh cao hơn không đi kèm
với bất kỳ một điều kiện nào hoặc trả số tiền thấp hơn - hoặc không trả -
miễn là họ đồng ý tuân theo một số điều kiện nhất định được quyết định bởi
thẩm phán.
Khi đến lượt mẹ tôi, họ lại quay lại một lượt những câu hỏi và đáp tương
tự như vậy, với phí bảo lãnh là 3000 đô, nhưng sau đó, thẩm phán tiếp tục
đưa ra sự lựa chọn thứ hai. “Bà Nelson, bà có thể trả 3000 đô, hoặc có thể
được trả tự do dựa trên cam kết cá nhân của bà và có mặt tại tất cả các
phiên điều trần trong thời gian tới với các điều kiện sau: giữ liên lạc với
luật sư của mình, vẫn tuân thủ pháp luật, không tàng trữ rượu hoặc uống
rượu, và đeo vòng tay theo dõi nồng độ cồn. Bất cứ hành vi sử dụng rượu
nào cũng sẽ đưa bà trở lại tù. Bà có hiểu những điều kiện này không?”
“Vâng, thưa ông,” mẹ tôi nói, nhìn vô cùng thảm hại trong vai trò là một
linh hồn đáng thương.
“Phiên tòa kết thúc,” thẩm phán tuyên bố.
Mẹ tôi lê bước trở lại với dãy ghế cùng những người tù áo cam khác, tất
cả bọn họ giờ đã đứng hết dậy và bắt đầu di chuyển trong kiểu đi thời trang
của đoàn tù binh tiến tới cánh cửa, nơi sẽ dẫn họ quay trở lại vị trí phía sau
những song sắt. Khi bước qua chỗ tôi, mẹ nhìn thẳng vào tôi với một ánh
mắt có thể sánh ngang với sự ghen tị của Medusa
bão lãnh cho mẹ ra,” mẹ tôi thầm thì.