CUỘC THÁM HIỂM VÀO LÒNG ĐẤT - Trang 69

vào những ngóc ngách của đường hầm và bị nghẽn lại ở những quãng hẹp
này mà rùng mình. Tôi nghĩ thầm:

“Mong rằng cái núi lửa đã ngưng hoạt động này đừng bỗng dưng giở

chứng!”

Những suy nghĩ này tôi không tâm sự cùng giáo sư. Giáo sư cũng không

thông cảm với tôi, vì giờ đây trong đầu ông chỉ có duy nhất một ý nghĩ là
tiến lên: ông đi, ông trượt, ông lao xuống với cả một niềm tin đáng kính
phục!

Tới sáu giờ chiều, sau một cuộc hành trình khá mệt, chúng tôi đã đi về

hướng nam được hai dặm, nhưng chẳng xuống sâu được bao nhiêu! Giáo sư
Lidenbrock ra hiệu dừng lại nghỉ. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện qua quýt
rồi lăn ra ngủ chẳng lo lắng gì. Chúng tôi không lo giá lạnh cũng chẳng sợ
ai quấy rầy. Những nhà thám hiểm giữa sa mạc châu Phi hay nơi rừng thẳm
châu Mỹ, đêm đêm bắt buộc phải kẻ ngủ người thức để canh phòng, nhưng
ở đây tuyệt đối an toàn và yên tĩnh, khỏi phải lo bị các giống người man rợ
hay mãnh thú hãm hại.

Hôm sau, chúng tôi thức dậy khỏe khoắn và khoan khoái. Cuộc hành

trình lại tiếp tục. Đoàn thám hiểm tiến lên theo con đường dung nham như
hôm trước. Không tài nào phân biệt được chất đất ở những nơi đường đi
qua. Đáng lẽ thọc sâu xuống lòng đất, đường hầm lại có nhiều hướng ăn
ngang. Hơn nữa, tôi còn nhận thấy có có vẻ xiên chếch lên mặt đất. Đến
mười giờ sáng, khuynh hướng ấy cang rõ rệt làm chúng tôi mệt nhọc và bắt
buộc phải chậm bước. Giáo sư Lidenbrock sốt ruột nhắc nhở tôi:

- Thế nào Axel?
- Cháu không chịu được nữa rồi!
- Hả? Mới dạo chơi có ba giờ trên một con đường dễ đi như vậy mà cháu

đã như thế rồi sao?

- Cháu không nói đường khó đi, cháu chỉ bảo là nó làm cháu mệt quá

thôi!

- Xuống dốc đều đều như vậy ma cũng mệt sao?
- Thưa chú, chúng ta leo lên dốc thì có!
- Leo dốc! Cháu nói gì kỳ vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.