CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 113

trương từ Knoxville tới viếng mộ người anh ruột. Hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt
phẫn nộ, cô gái than trách:

“Bộ Chiến tranh có lẽ đã cho tôi con số không đúng. Từ hai giờ nay tôi

mất công tìm kiếm, nhiều mộ quá!

Dick khuyên:

- Nếu tôi ở trường hợp cô tôi sẽ để bó hoa của tôi lên bất kỳ ngôi mộ nào,

không cần ngó tên.

- Ông cho rằng tôi nên làm thế?

- Tôi tin rằng chính người chết sẽ khuyên cô nên làm thế.”

Trời bắt đầu sẫm tối. Mưa nặng hạt hơn. Côi gái đặt bó hoa lên ngôi mộ

gần nhất và chấp nhận đề nghị của Dick cho taxi về và cùng đi Amiens với
họ.

Rosemary nhỏ thêm ít giọt nước mắt nữa khi hay biết vụ đó. Cô gái cảm

thấy trong ngày hôm nay đã học được nhiều, nhưng không biết rõ đã học
được những gì… Lát sau, hồi tưởng lại từng giờ trong buổi chiều hôm đó
Rosemary thấy như một khoen tốt đẹp trong sợi dây xích nối liền những vui
sướng dĩ vãng với những vui sướng tương lai, toàn là những vui sướng hết.
Mọi người thấy Amiens là một thành phố ồn ào, với những sắc thái tím, ụ
buồn hơn vì chiến tranh, cũng như tên của một số ga xe lửa như ga miền
Bắc, Waterloo Station… Giữa ban ngày người ta cảm thấy chán nản ở
những thành phố như vậy, với những chuyến xe điện kiểu cũ đã hai chục
năm đi ngang công trường với nền đất lát từng viên lớn ở trước giáo đường;
không khí cũng gợi lại dỉ vãng đã hoen vàng như những tấm hình cũ.
Nhưng ban đêm, những gì dễ chịu trong đời sống ở Pháp trở lại, những cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.