CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 142

“Em không hiểu tại sao đêm qua em lại như vậy. Có lẽ vì ly sâm-banh đó

chăng… Chưa hề bao giờ em xử sự như vậy!

- Thì em cũng chỉ mới nói rằng em yêu anh thế thôi…

- Nhưng em yêu anh thật, và không biết làm sao!”

Đó là lúc để nhỏ mấy giọt nước mắt. Rosemary đã làm đúng như vậy,

trong chiếc musoa.

Dick đáp:

“Còn anh, anh rất sợ nếu yêu em…Nhưng đó cũng lại là điều xảy ra tốt

đẹp nhất!”

Một lần nữa lại những tên… Rồi, như thể taxi lắc đã khiến cho hai người

mất thăng bằng, họ ngã vào nhau. Rosemary có cảm tưởng như hai vú bị đè
bẹp trên mình. Cái miệng cô gái tươi mới và nóng hổi. Cái miệng như là
của chung hai người. Họ chẳng còn nghĩ gì, chẳng còn nhìn thấy gì, trong
một niềm thoát đi sắc nhọn đến như đau đớn. Cả hai chỉ còn thở và tìm
nhau. Họ chìm tan trong cõi mờ xám của mệt mỏi thích thú, thần kinh rân
ra từng núm như những túm dây dương cầm, cựa mình như chiếc ghế mây
bị ngồi nặng. Cân não bị bóc trần cùng một chiều êm ái như nhau cho nên
phải tìm nhau là chuyện dĩ nhiên, như môi tìm môi, ngực tìm ngực.

Hai người còn đang ở trong thời kỳ vui thích nhất của tình yêu. Họ tràn

đầy những ảo vọng cao cả người nọ đối với người kia, những ảo vọng ghê
gớm, thành ra sự điều hợp của hai con người của họ tưởng như được đặt
trên một bình diện mà không một tương quan với con người nào đáng kể
nữa. Cả hai dường như cùng đạt tới đó sau một thời thơ ngây kỳ lạ, như thể
do một chuỗi những biến cố vô tình xô đẩy họ đến với nhau - do quá nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.