CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 154

“Abe, ngốc nhất là đi nói với nhau những điều khó nghe. Tôi biết rõ anh

không thật sự nghĩ như vậy. Tôi không hiểu tại sao anh lại ngã lòng.”

Abe suy nghĩ, trong khi cố gắng không ho không hỉ mũi.

“Tôi cho rằng tất cả đầu đuôi là do buồn chán; với lại phải mất bao nhiêu

đường dài để quay trở lại và đạt tới một cái gì.”

Một người đàn ông có thể đóng vai trò con nít tay không trước một phụ

nữ, nhưng không bao giờ thành công khi tự cảm thấy đúng là con nít tay
không.

Nicole gay gắt nói:

“Đó không phải là một cớ chính đáng.”

Abe thấy mình ngày một lúng túng; y không nghĩ ra được điều gì ngoài

những nhận định khó chịu của một người mất bình tĩnh. Nicole tự nhủ việc
đáng làm hơn hết là nín lặng, để tay trên đùi, ngó thẳng trước mặt. Trong
lúc lâu, hai người không nói gì, Giống như hai người ra sức chạy thật mau
cho ra xa, chỉ ngừng lại thở khi nào đã thấy có một khoảng trời xanh ngăn
cách, khoảng trời mà người kia không thể ngó thấy. Trái với một cặp tình
nhân, hai người không có dĩ vãng chung. Trái với một cặp vợ chồng, hai
người không có một tương lai chung. Tuy nhiên, cho tới sáng nay, Nicole
đã cảm mến và yêu Abe hơn bất kỳ người đàn ông nào khác, ngoại trừ
Dick, còn Abe thì đã yêu Nicole mê man từ bao năm nay.

Abe bỗng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.