CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 157

ngày xưa, khối to lớn của y làm quên đi những nhược điểm, những hèn
nhát, vẻ cay đắng của y. Ba người bạn gái đều cảm thấy rất rõ rệt vẻ
nghiêm trang hơi long trọng từ người Abe phát ra hay từ những cố ý của y.
Nhưng cả ba đều lấy làm sợ hãi trước những gì chỉ còn lại nơi Abe, xưa kia
là ý chí muốn sống, bây giờ là ý chí muốn tự hủy.

Khi đó Dick vừa tới, nghiêm chỉnh, bóng láng, đon đả, ba người đàn bà

đón Dick với những tiếng la nho nhỏ thoải mái, mãn nguyện về đôi vai, về
chiếc nón tuyệt hảo, về cái cán cây can của y. Ít nhất trong khoảnh khắc cả
ba người đều có thể rời bỏ cảnh tàn tạ khổng lồ của Abe. Dick lập tức bình
tĩnh nắm được tinh thần của hoàn cảnh. Y kéo mọi người ra khỏi những ý
nghĩ u uất, hướng sự chú tâm của họ vào những kỳ thú của nhà ga lớn. Gần
bọn họ có những người đàn bà Mỹ từ biệt nhau với giọng nói như tiếng
nước rớt trong chiếc chậu vậy. Đứng ở trong ga, quay lưng ra với thành phố
Paris, mấy bà đó có vẻ như đứng trên tàu cúi xuống mặt biển, chịu sự thay
đổi do đại dương, sự nhào nặn những nguyên tử sẽ tạo thành tế bào căn bản
cho một dân tộc mới.

Và những người Mỹ giàu có khác ào ào như con sông cuồn cuộn tới tận

sân ga; với gương mặt mới của họ, ngay thật, thông minh, lễ phép, không
tư tưởng, vì đã có người khác suy nghĩ thay cho họ. Thỉnh thoảng một
gương mặt người Anh trong đám đông đem tới cảm tưởng gọn gàng, đứng
cao lên tất cả. Nhưng khi đã có một số người Mỹ khá đông trên sân ga, cảm
tưởng đầu tiên mà họ gây nên, cảm tưởng sạch sẽ tinh tươm và tiền bạc, lu
mờ đi, chỉ để lại một lớp sương mờ chủng tộc mơ hồ nó ngăn trở che lấp
hết, cả chính họ lẫn những người qua sát họ. Nicole níu lấy cánh tay Dick,
la lên:

“Coi kìa, mình!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.