CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 170

21

Sau ba khắc đồng hồ đã hoài công đợi, Dick đột nhiên bắt lại được

những liên lạc với mọi người. Đúng là thứ việc phải xảy ra khi Dick cảm
thấy không có hứng muốn gặp ai hết. Đôi khi vì cương quyết giữ vững
những gì là của mình mà Dick bỏ qua mất mục đích vì vượt quá lên trước
mất rồi, cũng như một diễn viên thử vai trò của mình mà không nhấn mạnh
tới hiệu quả thường thấy khán giả biểu tỏ nhiều chú ý hơn và tưởng như có
tài tạo nên nơi kẻ khác khả năng lấp đầy những lỗ hổng mà chính mình đã
để lại. Cũng trong một dòng tư tưởng, chúng ta không mấy khi có nhiều
thiện cảm đối với những người đòi hỏi được chúng ta tội nghiệp. Chúng ta
để dành tình cảm đó cho những người, bằng những phương tiện khác, khiến
cho chúng ta phải vận dụng quan năng trừu tượng của sự thương hại.

Nhờ đó mà Dick có thể phân tách việc đã xảy ra khi đang trên con đường

Saints - Anger. Y bị níu lại bởi một người Mỹ có gương mặt hốc hác, tuổi
chừng ba mươi, coi bộ hài sợ mặc dù miệng cười khá thê thảm gắng gượng
trên môi. Dick, khi châm lửa đốt thuốc cho người đó theo lời yêu cầu, đã
liệt người đó vào một trong những loại người - từ ngày nhỏ Dick đã gặp
nhiều trường hợp như vậy lắm - suốt ngày quanh quẩn tại quán bán thuốc
lá, khuỷu tay chống lên quầy, quan sát những người ra vào, một trong
những anh chàng có bạn trong mấy hãng xe hơi thỉnh thoảng làm được một
áp phe nho nhỏ, thầm thì điều đình, hoặc tại quán hớt tóc, trong hành lang
những rạp hát, vân vân. Đôi khi những người thuộc loại này được đưa vào
trong những bức hí họa đầy máu của Tad. Suốt đời trẻ tuổi, Dick thường có
những dịp đưa con mát ngại ngùng ngó vào khu vực biên giới không rõ rệt
của tội phạm.

“Thế nào, bạn có thấy thú ở Paris không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.