CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 195

to lên. Trong đời chưa bao giờ Dick nhìn thấy một nhân vật gì chói ngời
hơn nước da mặt của cô gái. Bởi lẽ sắc đẹp đôi khi đưa chúng ta tới những
tư tưởng tốt đẹp, Dick nghĩ tới trách nhiệm của mình đối với Nicole với tới
dữ kiện đặc biệt Nicole ở cách đây có hai khung cửa, bên kia hành lang.

Dick nói:

“Mưa đã tạnh. Em có thấy ánh nắng trên mái đã đen không?”

Rosemary đứng dậy, ngả đầu ra cửa sổ và nói trong một cơn thành thật:

“Chà, chúng ta quả đúng là những diễn viên, anh và em!”

Cô gái đi tới bên bàn phấn. Vừa lúc Rosemary đưa chiếc lược lên mái

tóc, bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp. Dick và cô gái cũng kinh hoàng. Thêm
một tiếng gõ nữa. Rosemary chợt nhận thấy cửa không khóa, hất một cái
trên mái tóc bằng chiếc lược, đưa mắt cho Dick vừa vội vàng kéo thẳng
chiếc khăn phủ giường chỗ hai người mới ngồi. Dick đi ra cửa. Dick lấy
giọng thật tự nhiên, không phải cố gắng quá, tuyên bố:

... Nếu cô thấy trong người không khỏe để ra phố, để tôi qua nói với

Nicole, chúng ta sẽ có một buổi tối thật êm đềm.”

Những đề phòng đều vô ích vì bên ngoài cánh cửa mọi người đang ở

trong một tình trạng từ chối mọi suy nghĩ về những gì không liên quan trực
tiếp tới họ. Ở đó có Abe, già đi nhiều trong vòng hai mươi bốn giờ qua,
cùng với Abe có một người đàn ông da màu, rất hãi sợ, mà Abe giới thiệu
là ông Peterson ở Stockholm.

Abe nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.