CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 422

quần áo lót, sẽ rất khó chịu ngửi thấy thấp thoáng mùi mồ hôi từ hôm qua ở
quanh người Kathe - không hẳn là một mùi hôi mà là một nhắc nhở hương
vị am mô nhắc của đủ thứ công việc và của mọi vật hư thối. Đối với Franz,
mùi đó cũng tự nhiên quen thuộc như mùi tóc rậm trên đầu Kathe, và nếu
thiếu, Franz cũng sẽ cảm thấy như khi phải nhậu

chịu. Còn đối với Nicole

thì khác, sinh ra trong sự ghê tởm mùi những ngón tay của chị vú, sự trạng
đó là một xúc phạm phải dùng nghị lực mới chịu đựng nổi.

Kathe nói tiếp:

- Lại còn lũ trẻ nữa! Bà ta không muốn cho chúng chơi với trẻ con nhà

mình…

Nhưng Franz thấy chán nghe mãi những chuyện đó.

- Em hãy nín đi. Trên bình diện nghề nghiệp, loại chuyện như vậy sẽ có

hại cho anh ghê lắm, vì nhờ có tiền của Nicole chúng ta mới có bịnh viện
này. Thôi xuống dùng bữa đi mình.”

Kathe hiểu rằng mình đã vụng về trong khi buộc tội như vậy. Nhưng

nhận định sau cùng của Franz nhắc cho Kathe nhớ rằng nhiều phụ nữ Mỹ
khác cũng có nhiều tiền. Rồi một tuần lễ sau Kathe trở lại tấn công Nicole
dưới một hình thức khác. Đó là bữa tối mời vợ chồng Dick Diver nhân dịp
Diver trở về. Vừa sau khi tiếng chân của hai người khách đã tắt trên lối
mòn Kathe liền khóa cửa và nói với Franz:

“Mình có lưu ý tới quầng mắt của anh ta không? Chắc đã ăn chơi quá

lắm…

- Hãy khoan, mình ơi. Dick có kể chuyện hết cho tôi nghe, ngay sau khi

về tới. Trên tàu từ Mỹ trở lại đây y đánh nhau với người ta. Trên tàu các
hành khách người Mỹ thường hay có những vụ như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.