CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 428

Những cuộc nói chuyện thường bao giờ cũng giống nhau. Nhiều khi tình

trạng thác loạn của người đại diện bịnh nhân cũng đáng chú ý về phương
diện tâm lý, gần như tình trạng của người bịnh. Trường hợp lần này cũng
không đặc biệt lắm: sensor Pandor y Ciudad Real, một người Tây Ban Nha
bảnh bao tóc hoa râm, vẻ người cao quý, bề ngoài hiện rõ là có quyền và có
tiền, hung hăng đi qua đi lại trong phòng tại khách sạn Ba Thế Giới và kể
lại chuyện cậu con trai một cách không giữ gìn và thiếu tự chế in hệt như
một phụ nữ nghiện rượu.

“Tôi đã đến lúc cùng kiệt. Tôi không biết chi hơn là bịa đặt ra… Con trai

tôi bị sa đọa. Nó đã bị sa đọa ở Harrow; nó tỏ ra bị sa đọa ở King’s College,
Cambridge. Nó bị thúi nát đến không còn cách nào chữa nổi. Bây giờ lại
thêm chứng nghiện rượu thì thật là quá rõ rệt, luôn luôn xảy ra những
chuyện lôi thôi. Tôi đã tìm đủ cách. Tôi đã bày ra một kế hoạch hành động
với một ông bác sĩ bạn, tôi gửi hai người đi Tây Ban Nha du lịch trong một
thời gian. Tối nào Francisco cũng được một mũi cantharide, rồi cả hai đi
tới một nhà điếm có tiếng. Trong vòng chừng một tuần lễ, xem ra có hiệu
quả. Nhưng kết cuộc cũng chẳng ích lợi gì. Tuần trước, ngay tại phòng này,
ở trong phòng tắm thì đúng hơn, tôi đã buộc Francisco phải cởi trần rồi tôi
đánh bằng roi da…”

Xúc động đến mệt lử, người Tây Ban Nha thả ngồi xuống ghế. Và Dick

lên tiếng:

“Đó là một sai lầm, một sự dại dột. Chuyến đi Tây Ban Nha cũng vô

ích…”

Dick phải cố nén một cơn cười; thật không thể tưởng tượng một y sĩ có

suy xét lại đi làm một cuộc thí nghiệm như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.