CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 448

“Xin ông hãy đại diện chúng tôi để từ biệt bịnh nhân và gia đình.”

Dick hơi cúi đầu về phía Morris rồi đi vô văn phòng của mình. Tại đó

Dick đứng yên một lát, cứng ngắc, bên sau cánh cửa. Dick đợi cho những
người phụ huynh lỗ mãng và cậu con trụy lạc đã đi khỏi. Rất dễ tiên đoán
cuộc phiêu lưu của gia đình này chu du Âu châu, làm ngạc nhiên những
người cao cả hơn họ bằng sự ngu dốt hèn hạ và tiền bạc của họ. Nhưng sau
khi những người kia đã ra đi, điều làm cho Dick phải quan tâm đó là tìm
hiểu coi chính y đã là nguyên nhân đến đâu của vụ đó. Mỗi bữa ăn y uống
rượu nho bordeaux, buổi tối uống whisky như kiểu người Anh mệnh danh
là “chiếc nón ấm đội đi ngủ” (thường thường đó là một ly grog nóng với
rượu rum) và đôi khi, buổi chiều y có nhấp nháp một chút gin. Rượu gin
thứ uống ít sặc mùi hơn cả. Tóm lại, mỗi ngày Dick uống có lẽ đến non nửa
pinte rượu, tức là chừng một góc lít, như vậy là quá nhiều.

Gạt bỏ ý hướng tự biện minh với chính mình, Dick ngồi vào bàn và ghi

trên giấy như một toa thuốc dự định theo một cung cách khiến cho số lượng
rượu còn một nửa. Những y sĩ, tài xế, mục sư tân giáo không thể tự cho
phép có mùi rượu, như người ta có thể chấp nhận cho những họa sĩ, doanh
gia và sĩ quan kỵ binh. Dick chỉ tự trách có sự thiếu khéo léo của mình.
Nhưng vấn đề không được trở nên sáng sủa chút nào khi nửa giờ sau Franz,
sau mười lăm ngày ở trên núi trở về hăng hái, háo hức lo công việc mà y đã
ngó tới ngay từ trước khi bước vô văn phòng riêng. Dick gặp Franz tại đó.

“Thế nào tin tức về vụ Everest ra sao?

- Cứ như mức độ hiện tại chúng tôi có thể leo núi Everest được. Chúng

tôi cũng đã tính tới rồi. Ở nhà mọi sự vẫn thường chứ? Kathe của tôi ra
sao? Về chị Nicole của anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.