5
Rosemary đi Monte-Carlo với trọn vẹn một nỗi miễn cưỡng. Cô gái leo
dốc rất cao tới làng Turbie để đến phim trường cổ xưa của hãng Ganmont
đang được tái thiết. Trong khi đứng đợi ở ngoài cổng rào đợi trả lời mấy
chữ viết vội trên tấm các, cô gái có cảm tưởng như đang đứng trước cổng
một hãng phim ở Hollywood. Những di tích kỳ quái của một phim mới
xong, cảnh một đường phố tại Ấn Độ, một con kình ngư khổng lồ bằng
giấy bồi, một cái cây quái dị mang những trái anh đào lớn bằng quả banh
bóng rổ phơi bày vẻ lạ mắt, nhưng cũng có vẻ địa phương như dặng mồng
gà bông màu lợt, như cây mimosa, cây Điển-điển và cây tùng-lùn. Có một
căn nhà bằng cây tạm bợ dùng cho những bữa ăn trưa cầm tay và hai gian
nhà giống như nhà chứa rơm, và khắp nơi ở chung quanh có những nhóm
người đang đợi, đầy hy vọng, mặt đã hoá trang.
Chừng mười phút sau, một người thanh niên tóc vàng kim tước chạy bổ
ra cổng.
“Xin mời cô Hoyt vào. Ông Brady đang ở trên sàn quay, ông muốn gặp
cô lắm. Xin lỗi đã để cô phải đợi, nhưng cô hiểu cho có nhiều bà cô người
Pháp hay đến quấy rầy quá lắm...”
Người cai quản phim trường mở một cánh cổng nhỏ trên bức tường bít
kín. Rosemary bỗng nhiên cảm thấy vui sướng trong một khung cảnh quen
thuộc, đi theo người đó trong chỗ tranh tối tranh sáng. Đó đây có những
bóng người từ chỗ tối thui hiện lên, quay bộ mặt mầu xám ra ngó cô gái,
giống như những linh hồn ở địa ngục đón đợi những linh hồn mới tới. Có
những tiếng thì thầm và xa xa dường như có tiếng véo von nho nhỏ của một
chiếc phong cầm.