CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 90

- Phải rồi. Nhất định thế.

Mckisco trở vô phòng tóc ướt bê bết, ngó Rosemary như thể chưa trông

thấy cô gái. Đột nhiên hai mắt y đẫm nước mắt. Y nói với Rosemary:

“Tôi chưa viết xong cuốn tiểu thuyết của tôi. Tôi điên lên vì vậy. Cô

không ưa tôi, tôi biết lắm; nhưng làm sao được. Trước hết tôi là một nhà
văn.”

Mckisco thở dài và lắc đầu.

“Trong đời tôi đã lầm lỡ nhiều phen. Nhưng dù sao tôi cũng là một người

tiếng tăm… về một phương diện nào đó.”

Y thôi không nói nữa, cố gắng kéo những hơi thuốc trên điếu thuốc đã

tắt. Rosemary nói:

“Ngược lại, tôi biết giá trị của ông. Nhưng tôi thấy ông chả nên đấu…”

- Ui da… đáng lẽ tôi nên đập cho y một trận, nhưng bây giờ thì quá trễ.

Tôi bị lôi kéo vào một chuyện tôi không muốn. Tính nết tôi dữ dằn lắm…”

Mckisco ngó Abe như có ý đợi Abe nói ngược lại. Rồi cười lơ đãng, y lại

đưa điếu thuốc lên môi, hơi thở của y dồn dập.

“Điều tệ hại là chính tôi đề nghị cuộc đấu. Nếu Violet biết nín lặng, tôi

có thể thu xếp được. Tất nhiên ngay bây giờ cũng vậy, tôi có thể bỏ đi, hay
ngồi yên trong góc thây kệ mọi chuyện. Nhưng tôi cho rằng làm như vậy
Violet sẽ không còn vị nể tôi nữa.”

Rosemary nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.