"Làm phiền ông đã quan tâm, ông nội khôi phục rất tốt, nói là Tết sẽ
đến nhà ông chúc Tết, cũng làm phiền ông giúp một tay."
"Đừng nói như vậy, năm đó nếu không phải là lão Đàm đào ông từ
trong đống thi thể ra, ông đã sớm chết, chính là một cái nhấc tay, khó khăn
báo ngộ nhỡ. . . . . ." Ông Thẩm nói đến chỗ này, chợt dừng lại, híp mắt suy
tư chốc lát, quay đầu nhìn Đàm Như Ý, cười hỏi, "Như Ý, cháu sinh năm
nào?"
"Canh Ngọ, cầm tinh con ngựa ạ."
Ông Thẩm lại nheo mắt lại, miệng lẩm bẩm, bấm ngón tay tính, lại
hỏi: "cháu sinh tháng mấy?"
"Vừa đúng ngày Hạ Chí, sáu giờ sáng."
Ông Thẩm lại tính một lát, kéo ngón tay, nhẹ nhàng vỗ đùi, "Được,
này bát tự tốt."
Thế hệ trước cũng có chút mê tín, Đàm Như Ý không quan tâm, cũng
không để ý.
Đang nói chuyện, Thẩm Tự Chước bưng một đĩa trái cây hạt dưa đi ra,
anh đặt đĩa lên bàn trà, ngồi trở lại ghế sa lon.
Ông Thẩm nói: "Tự Chước, gọt táo."
Thẩm Tự Chước liền cầm lên một cái quả táo từ trong đĩa, rút ra dao
inox gọt trái cây, nhẹ nhàng gọt .
Đàm Như Ý bị ánh mắt của anh hấp dẫn, thấy động tác của anh thuần
thục, dao gọt trái cây trong tay anh như có sức sống linh hoạt, mà gọt tới vỏ
quả táo đều đều không ngừng, sợi thật dài buông xuống dưới.