CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 254

(**): Tạm thời mình chưa tìm ra được trích trong bài thơ nào, khi nào

tìm được mình sẽ bổ sung nhé!

“Ba anh đặt lúc ông ấy đang dạy môn Trung văn ở trường đại học.

Ông nội lại chủ trương đổi thành “Tự Trác”, Trác trong “Điêu Trác(mài
dũa)”, nhưng ba anh lại không đồng ý từ “Trác”. Theo như lối nói của ông
thì ý nghĩa phải như câu nói của Đào Uyên Minh mới được.”

Đàm Như Ý cười cười, “Em rất thích cái tên này, nếu đổi thành “Tự

Trác” thì ngược lại không có cảm giác mới mẻ như vậy.”

Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô một cái, “Tên của em là do ai đặt?”

“Là do ông nội đặt, không có thâm ý gì cả chỉ có ý nghĩa Như Ý Cát

Tường mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, bị không ít người đánh giá là quê mùa.”

Thẩm Tự Chước yên lặng một lát, lắc đầu, “Anh cảm thấy không quê

mùa.”

Đàm Như Ý cười lên, “Cho nên tên của chúng ta có phải một tầm

thường một phong nhã không?”Trò chuyện lan man rất nhanh đã tới chỗ
mà Thẩm Tự Chước nói. Đó là một khu nhà xưởng gạch đỏ bỏ hoang, thấp
thoáng trong rừng cây ngô đồng rậm rạp. Trước nhà xưởng là một tấm xi
măng màu xám tro, có lẽ do niên đại xa xưa lên có vài chỗ lõm xuống, rạn
nứt trong khe hở, những ngọn cỏ đuôi chó xanh um đong đưa trong gió.

Thẩm Tự Chước vén một tấm ván xi - măng lên, lấy chìa khóa được

cất trong túi nhựa mở cửa sắt ra.

Đập vào mặt là một luồng hơi thở đầy bụi, ánh mặt trời chiếu vào từ

trên đỉnh cửa thông gió, khiến trong phòng cao mà trống trải tràn đầy bụi
bậm màu vang kim lơ lửng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.