Đàm Như Ý cắn răng, "Cha, cha xem con là cái gì."
Đàm Vệ Quốc liếc mắt, thấy trên mặt Đàm Như Ý nén giận, cũng
không khỏi lạnh mặt, ném chiếc đũa vượt qua bàn về phía Đàm Như Ý
đang ngồi, rồi một tay túm tóc kéo cô ra ngoài, hạ thấp giọng mắng: "Mày
biết cái gì! Mày cho rằng người có điều kiện như vậy, có thể tìm được là tốt
biết bao? Có thể gả cho người nhà họ Thẩm như vậy, đã là cơ hội trời cho
rồi."
Đàm Như Ý cảm thấy da đầu đau đến tê dại, lại tức phát run, "Tôi gả
hạng người gì, không cần ông quan tâm."
"Phi!" Đàm Vệ Quốc chửi thề một tiếng, "Lòng lang dạ sói giống như
mẹ mày, ông đây là vì tính toán cho mày, con mẹ nó không biết điều!"
"Làm sao ông không nói đây là vì chính bản thân ông. Hai mươi vạn
ông tính toán lấy làm gì? Lại đi đánh bạc? . . . . . ." Nước mắt đã dồn đến
hốc mắt, Đàm Như Ý khụt khịt cái mũi, đành nhịn lại.
Mặc dù cách một bức tường, nhưng ở bên trong tường lại nghe được
giọng nói rất rõ ràng. Ông Đàm vẫn im lặng lúc này mới đứng lên, "Thẩm
tiên sinh, thật là xin lỗi, để cho anh chế giễu. Đứa nhỏ Như Ý này tướng
mạo học thức cũng không xứng với Tiểu Thẩm, mọi người nên tìm người
khác thôi."
Thẩm Tri Hàng có chút xấu hổ, vẫn là cười cười, đứng dậy khách sáo
nói mấy câu, cùng Thẩm Tự Chước rời đi.
Thẩm Tự Chước đi tới cửa, bước chân dừng lại, liếc mắt nhìn Đàm
Như Ý. Đàm Như Ý ngẩng đầu, thẳng cổ, cả người lộ ra dáng vẻquật
cường, giống như một con vật liều chết quyết đấu đến cùng.
Thẩm Tri Hàng và Thẩm Tự Chước vừa đi ra cửa chính, Đàm Vệ
Quốc liền tát cho Đàm Như Ý một cái. " Sao lại sinh ra cái loại như mày!"