CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 391

Sau khi đưa tang, đội ngũ lần lượt trở về, chỉ chờ sau bảy ngày đưa

đèn thì trở lại lập bia xây mộ. Cả đời này hoàn toàn yên nghỉ trong quan tài.

Thẩm Tự Chước không lên xe mà kéo Đàm Như Ý, nói: "Cùng anh

đến một nơi."

Dọc theo con đường nhỏ bên cạnh nghĩa địa, hai người đi về phía sườn

núi. Gió núi mênh mông cuồn cuộn, thổi cuốn những đám mây trắng trên
đỉnh đầu, thời gian qua nhanh như phù du.

Hai bên đường đều là cỏ dại, chờ đến khi tới nơi, ống quần đã dính

đầy thương nhĩ(*). Cỏ cây nồng nặc, có loại hơi thở lạnh khủng khiếp,
Thẩm Tự Chước chợt đưa ngón tay chỉ về đống đổ nát ở phía xa, "Đó là
nhà cũ họ Thẩm."

Đàm Như Ý đi theo phía sau anh, đạp lên cỏ hoang ngang gối, thất

thiểu đi tới. Đó vốn là vị trí của một nơi ở lớn, hôm nay chỉ còn chút đá vụn
ngói vụn. Cũng có hoa dại màu vàng nhạt không biết tên mọc lên từ dưới
đống gạch ngói, đón gió khoe thâ, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.

Vốn là kết cấu nhà cũ, hôm nay cũng đã không nhìn ra, vẫn còn có ao

chứa chứa nước mưa để giặt quần áo năm xưa, bên trong tất cả đều là cành
khô lá héo úa.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Đàm Như Ý đối diện với cái chết,

khi còn bé ông cụ hàng xóm qua đời cô cũng đã nhìn thấy rồi. Nhưng dù
sao năm tháng xa xưa, đâu nào giống gần gũi như bây giờ. Chỉ trong thời
gian ngắn mà sống chết đảo ngược. Mà đối với những người khác trên toàn
thế giơi thì ngày đó vẫn là một ngày bình thường. Có viên chức nhỏ thăng
chức tăng lương, có thiếu niên đỏ mặt một lòng tỏ tình với cô gái mình yêu,
có trẻ em tan học về nhà, ở đầu đường mua một que kem thường ăn. . . . . .

Sống chết vốn là một chuyện quan trọng nhưng ở giữa chúng sinh lại

giống như rất nhỏ bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.