CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 113

dày và uốn cong thế, hai hàng chân mày thì đen sậm rất bắt
mắt. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao để lộ ra
những cơ bắp cuồn cuộn.

“Tôi mới từ thành phố về”, cô nói, “thành phố” nghe oách hơn là
“từ nhà cô bạn”. “Tôi thấy nên ghé qua hỏi thăm anh về món
bánh nhân thịt”.

“A, cô chu đáo thật! Mời vào”. Anh vừa nói vừa lùi lại một bước
để cô vào nhà. Anh chẳng cao hơn cô bao nhiêu, điều này làm
Pauline hơi ngạc nhiên. Nhưng cơ bắp anh rất rắn chắc, thế nên
khi Pauline bước ngang qua anh, vẫn thấy dáng người cô nhỏ bé.

“Bánh nhân thịt chuẩn bị sắp xong rồi”, anh nói, “nhưng vẫn
chưa cho vào lò nướng. Cô xem thử có được không”.

Anh đưa cô vào bếp theo lối hành lang tối thật đáng sợ. Nó rất
giống nhà cô, nhưng thoáng rộng hơn. Bếp nhà Alex rất sạch sẽ
gọn gàng, khác hẳn với nhiều người đàn ông khác. Anh không
bày dụng cụ làm bếp lung tung, vì thế mọi thứ trông rất sạch sẽ.
Nếu bên cạnh mặt bếp không đặt một chảo thịt chiên, thì không
ai nhận ra anh từng nấu ăn ở đây.

Bánh thịt không có màu đỏ tươi đẹp mắt, mà là màu nâu chán
ngán. Pauline khom người, đưa mũi ngửi. “Ừm, được lắm!”, cô
nói với anh, “Trông rất ngon!” vừa nói cô vừa đứng thẳng người
lên, quan sát mọi thứ xung quanh. Nền rèm cửa sổ màu trắng
sọc xéo, trên in hình các loại trái cây. Đấy là phong cách mẹ anh
thích, bản thân Pauline không bao giờ chọn thứ rèm lỗi thời này.

“Tôi không đòi hỏi sự hoàn mỹ”, Alex nói, “chỉ cần ăn được thôi.
Cô đang thương hại một người đàn ông trong cảnh khốn khó ư?
Tối qua, tôi làm món đậu muối, đó quả là một tai họa!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.