CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 116

“Hồi trung học, tôi là thành viên của đội nhạc quân hành”.

“Ồ! Tôi thích kèn trompet! Âm thanh mạnh mẽ dập dồn”.

“Sau khi kết hôn, tôi lại muốn chơi kèn trompet, nhưng Adelaide
sợ làm phiền hàng xóm, bảo tôi dùng thiết bị giảm thanh. Nếu
dùng thiết bị này, hiệu quả sẽ khác nhiều so với âm thanh vốn
có”.

“Phải đấy, dĩ nhiên sẽ khác rồi”. Pauline phụ họa.

“Trong cuộc sống của họ có quá nhiều ‘cái nên’”. Alex nói.

“Họ vốn không biết hưởng lạc là gì”. Pauline lại kể lể. Rồi cả hai
im lặng. Trong một khoảnh khắc, họ im lặng. Bỗng nhiên
Pauline cảm thấy có một sự bất an, cô liền cúi đầu, nắm chặt lấy
xách tay của mình. Sau đó, Alex nhẹ nhàng cầm lấy xách tay của
cô. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện anh đang nhìn chăm chú vào
mắt mình. Anh đặt xách tay của cô lên bàn ở bên cạnh, mắt vẫn
dán vào người Pauline. Sau đó, anh nghiêng người về trước áp
sát vào Pauline và bắt đầu hôn lên môi cô. Làn môi của anh ấm
áp, ngửi như mùi cỏ xạ hương hoặc cây kinh giới ô - có vị chát
đắng.

Khi họ buông nhau ra, cô thấy xấu hổ vô cùng, để che giấu sự
thẹn thùng của mình, cô tránh ánh mắt nghiêm túc của anh, rồi
tiến về phía trước, áp mặt vào và tiếp tục hôn anh. Tay anh lần
xuống áo cô, vuốt ve làn da qua lớp váy lót. Ối, trời ạ, hôm nay
cô mặc áo ngực gì? Có khuy an toàn không? Bây giờ, tay anh
đang lần qua ngực cô, cô lấy tay anh ra, vuốt thẳng áo, rồi nở nụ
cười run rẩy với anh.

“Trời ạ!”, cô kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.