CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 117

Cô phát hiện hơi thở của anh hơi gấp, mặt cũng không còn nụ
cười.

“Ồ, tôi nên... A! mấy giờ rồi!”.

Thực tế, cô chẳng nhìn thấy đồng hồ, vì rõ ràng, trong bếp đã
tối.

“Pauline”. Anh gọi.

Cô lấy xách tay trên bàn, nhìn anh, mặt lộ vẻ vui tươi và hứng
khởi, ít ra với cô là thế.

“Xin lỗi”, anh nói, “tôi không nên làm thế với cô”. “Ồ, không
sao!”, cô đáp.

Cô mong anh không hối hận vì chuyện lúc nãy.

Anh nói: “Lẽ nào chúng ta không thể?... Cô phải về ngay thật
sao? Tôi muốn cô ở lại thêm chút nữa”.

“Muộn lắm rồi”, cô giải thích, “tôi còn phải chuẩn bị bữa tối cho
gia đình”.

“Tôi có thể gặp cô lần nữa không? Tối nay thế nào? Ý tôi là, chỉ đi
dạo, tối nay chúng ta tản bộ ở gần nhà cô nhé? Cô có thể ra trò
chuyện với tôi không? Chỉ trò chuyện thôi?”.

“Tôi không biết”. Cô đáp.

“Cô có thể nói với Michael là muốn ra ngoài hít thở không khí
trong lành, muốn đi dạo”.

Từ trước tới nay, cô chưa từng nói những lời đại loại như thế! Cô
và Michael đều không phải tuýp người thích ra ngoài không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.