CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 119

Cô đi qua hành lang vào phòng khách, theo sau là mấy đứa trẻ
không ngừng nắm lấy váy, cổ chân cô - Pauline cảm giác như
mình có một đàn con, chứ không chỉ ba đứa - theo sau là bà
Anton với vẻ mặt bất mãn. Michael đang ra sức khui một hộp
thức ăn. Khi Pauline bước vào, anh quay người lại nói: “Tạ ơn
trời đất, cuối cùng em đã về! Bọn trẻ cứ bảo đói mãi!”.

“Ôi trời”, cô nói, “em thấy chúng vẫn chưa đến mức đói lắm”. Cô
đặt xách tay lên bàn, lấy đồ khui từ tay anh. “Em sẽ hâm nóng
bữa tối trên bếp, chỉ 1 giờ sau thôi”.

“1 giờ!”, Michael kêu lên.

Cô vờ như không nghe thấy, tay mở bộ điều chỉnh nhiệt lên 400
độ, rồi lấy thức ăn trong tủ lạnh ra. Cô hy vọng tiếng gót giày va
đập nhanh trên sàn nhà có thể giúp mình trấn an đôi chút.
Nhưng thực tế không phải vậy, Michael vẫn nhìn cô với ánh mắt
trách móc. “Em đi đâu mà lâu thế?” anh hỏi.

“Vẫn chưa muộn lắm mà!” cô nói, “Chà! Chúng không nhất thiết
phải dùng bữa trước khi mặt trời lặn...”.

“Anh có gọi điện cho Katie, cô ấy bảo em về lâu rồi mà”. “A, đúng
vậy, có điều em... ghé qua nhà bố mẹ”. Giờ cô đang đặt nồi lên
bếp, nên không cần đối diện với ánh mắt của Michael. Anh hỏi:
“Về nhà bố mẹ ư?” nhưng không chờ anh nói tiếp, Karen đã bắt
đầu đòi anh bế, tựa như cơn mưa kịp thời chuyển dời sự chú ý
của Michael.

“Megan tội nghiệp sao rồi?”, bà Anton hỏi, “Đứa bé chào đời
chưa?”.

“Người mẹ nói là Donna phải không ạ!”, Pauline hỏi. Người đàn
bà này hầu như không nhớ được tên của chị Pauline, điều này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.