CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 126

“Nhưng ba đứa đã nhiều lắm rồi”, Pauline nói với bà, “mẹ không
nghĩ thế sao? Chỉ toàn phụ nữ nuôi dạy con cái, chúng ta phải
gánh trách nhiệm đó, đàn ông chẳng màng gì cả.”.

Bà Anton nghiêng đầu suy nghĩ vấn đề này, “Con biết đấy”, bà
nói, “mẹ nghĩ John chẳng biết gì về nỗi cực nhọc gian nan của
mẹ. Còn nhớ một lần cả Danny và Michael đều mắc bệnh đậu
mùa, mẹ chẳng biết làm thế nào, chỉ muốn chết cho xong! Một
đêm, mẹ không thay quần áo đã lăn ra ngủ, lúc tỉnh giấc đã là
sáng hôm sau, phát hiện John đứng trước mặt mẹ, ‘Em yêu!’ ông
nói với mẹ, ‘Em yêu! Anh không thấy bữa sáng!’”.

Pauline cười rộ lên. “Nói thế là mẹ hiểu ý con rồi”. “Ừ, con có ba
đứa! Còn mẹ chỉ có hai”.

Sau một hồi, dường như bà nhớ ra điều gì, “Chà, mẹ nên ngủ
thôi”. Nói xong bà liền xoay người bước ra hành lang. “Ngủ
ngon, con yêu”. Bà nói với Pauline.

“Chúc mẹ ngủ ngon”.

Pauline gấp cuốn tạp chí lại, đặt sang một bên, rồi chồm người
tắt radio. Cô nghe tiếng bước chân mẹ chồng lê qua hành lang,
cảm giác run sợ lại ùa đến trong cô lần nữa.

Chỗ nước vấy trên áo đã khô từ lâu, nếu phủi thẳng một chút, cô
thấy cũng được, nhưng quả thật cô rất muốn trang điểm nhẹ,
đánh ít phấn, rồi thoa chút son.

Nhưng, cô lại ngồi bất động tại chỗ.

Trong nhà im lặng đến lạ thường, có thể nghe được tiếng gió vù
vù của quạt trần thổi hơi nóng ở cửa sổ gần đó vào. Cô nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.