CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 133

mình. Trời ạ, sao họ không tự đi xem chứ? Sao tối qua họ không
thức chờ Lindy về? Bố mẹ những người khác đều làm thế cả mà.

Nhưng giờ họ ngồi đây, vẻ vô tình. Bố gấp tờ báo làm bốn, đang
chăm chú xem một mục trên đó; mẹ đang bâng quơ nhìn một
con sẻ nhỏ trên ban công cửa sổ. Hiện họ đang trong thời kỳ
đình chiến vì vấn đề quyên tiền cho “quỹ mồ côi”. Pauline ký tên
mà không hỏi ý Micheal. Micheal bảo Pauline không biết tiết
kiệm lại cố chấp bướng bỉnh, bảo cô nịnh người phụ nữ kêu gọi
quyên tiền. “Điều em quan tâm chẳng phải vấn đề trẻ mồ côi!”,
Micheal từng nói thế, “‘Hiệp hội bảo vệ trẻ mồ côi’ gì chứ! Chúng
ta đâu thuộc hội đó! Em quyên tiền chỉ vì muốn lấy lòng Sissy
Moss thôi”.

“Dĩ nhiên không phải!”, Pauline gào lên, “Em rất quan tâm trẻ
mồ côi! Em chẳng bận tâm nhà thờ nào giúp chúng!”.

“Vậy thì tại sao?” bố hỏi, “Sissy Moss thấy thích em rồi chứ? Cô
ta có mời em đến nhà chơi không? Có cho em số điện thoại
không?”.

“Đúng thế, thực tế cô ấy quả làm như vậy”. “Ồ? Lúc nào thế?”.

“Hồi thứ sáu em gọi điện, Sissy Moss bảo thật trùng hợp, vì cô ấy
đang định gọi cho em!”.

“Pauline”. Micheal nói với giọng than thở nặng nề, tiếp theo đó
vẫn như mọi khi: nổi giận đùng đùng, lời nói cay độc, nước mắt,
tiếng kêu gào, tiếng dập cửa thật mạnh và bầu không khí chết
lặng trong nhà. Rồi sau đó là những ngày làm lành chán ngán:
họ mặn nồng gọi nhau “anh yêu”, “em yêu”, cửa phòng ngủ đóng
chặt kín, lại còn lén lút khóa lại, sau khi bước ra khỏi phòng
trông họ thật e thẹn. Bây giờ, trong nhà yên tĩnh vô cùng, có lẽ
“cuộc nội chiến” sẽ kéo dài mấy tuần, nếu mọi chuyện thuận lợi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.