CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 135

Michael, con bé có thể tự mua ít đồ cũng tốt thôi”. Bố chúng nói:
“Pauline, nếu không phải em cứ bao che nó, ít nhiều nó cũng
biết cách tự quản thúc mình rồi”. Mẹ nói: “Ồ, được thôi! Nói vậy,
con anh bị đuổi học vì điểm số kém là lỗi tại em...”.

Mẹ cầm ấm cà phê quay về, dựa vào vai bố, rót cho bố một tách.
“Cám ơn, em yêu”. Bố nói, vỗ nhẹ lên tay mẹ, rồi hớp một ngụm.

Khi họ phát hiện Lindy mất tích, Karen phải chịu trách nhiệm vì
câu “Đúng thế” của mình. Ồ, đúng vậy, cô bé từng nói Lindy sẽ
bình an về nhà, còn nhìn trộm vào phòng Lindy. Sau khi thay
quần áo sau bữa sáng, cô bé thấy trong lòng rất bất an. Nó cởi bỏ
bộ đồ ngủ, mặc một chiếc áo lót, rồi hai mắt thất thần ngồi ngay
mép giường, thẫn thờ nhìn đôi dép nhỏ dưới chân. Bố mẹ sẽ bảo
lời nói dối của cô bé làm chậm trễ công việc tìm kiếm chị gái của
cảnh sát. Nếu Lindy gặp rắc rối ở đâu đó - chẳng hạn, bị nhốt
dưới một tầng hầm, không có đủ không khí để thở - nếu cô bé
chết, vậy sẽ là lỗi của Karen.

Bỗng chốc, Karen rợn gai óc, lòng hơi nhói đau, cô bé bắt đầu ớn
lạnh và người run lên bần bật. Thế rồi cô bé đứng dậy, mặc một
chiếc áo in đầy nụ hồng, một chiếc váy màu hồng và một đôi vớ
dài cũng màu hồng. Cô bé không mang giày, rón rén bước ra
khỏi phòng, cố gắng không gây tiếng động, xuống dưới nhà rồi
đến phòng Lindy.

Có lẽ bạn cho rằng đứa trẻ ngang bướng như Lindy sẽ không nề
nếp, nhưng điều khó hiểu là, cô bé dọn dẹp phòng mình ngăn
nắp lạ thường. Quần áo - phần lớn đều là màu đen, ngoài những
bộ mẹ mua mà không hỏi qua ý cô bé - treo ngay ngắn trong tủ
áo; cờ thi đua của đội nhóm và ảnh bạn bè, giờ đây chỉ dán mỗi
tờ áp phích James Dean đang hút thuốc; sách trong tủ xếp từ cao
xuống thấp, trên bàn học chẳng có gì khác ngoài ba khung ảnh
gia đình mạ vàng; cả căn phòng trông như chưa từng có ai sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.