CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 136

ở đây. Lẽ nào là thế thật sao? Cụm từ “bỏ nhà đi” hiện lên trong
đầu Karen.

Sạch sẽ nhất là giường: gối và chăn mền xếp ngay ngắn, drap
giường trải phẳng phiu. Nếu có người nhìn vào phòng, rất khó
nghĩ từng có người nằm trên chiếc giường này.

Karen đi đến trước tủ áo lấy bộ đồ ngủ của Lindy, một áo khoác
kiểu nam cũ rách mua từ hiệu đồ si-đa, chiếc áo này luôn làm
mẹ rùng mình. Cô bé lại đến bên giường, vén tấm ra lên, cuộn áo
ngủ thành hình dạng vừa dài vừa phồng, đặt chính giữa, rồi
phủ tấm trải giường lên. Giờ đây giường trông như có người
không đầu nằm ở đó, nhưng cô bé đã chỉnh lại gối, làm nó thành
một khối giống như có người vùi đầu trong đó vậy.

Trước khi trở về phòng mình, Karen dừng lại một lúc trước bàn
học của Lindy, nhìn kỹ bức ảnh đặt trên đó. Một tấm trong đấy
cũng có trên bàn cô bé, George cũng thế, nhưng chúng đều bị
vùi dưới những vật linh tinh. Đó là ảnh kỷ niệm 15 năm ngày
kết hôn của bố mẹ chúng, là loại ảnh màu rất đậm chụp ở
studio. Mẹ chúng lồng ảnh vào khung, cho mỗi đứa một tấm. Bố
trong ảnh mặc bộ com lê màu đen, mẹ mặc bộ váy màu xám và
màu nổi nhất trong ảnh chính là bầu trời giả màu xanh. Bố mẹ
đều tỏ ra rất ngượng ngùng, vẻ mặt cứng nhắc, trông trẻ đến lạ
kỳ, dù đó đã là ảnh từ trước đây rất lâu.

Tấm ảnh thứ hai kẹp trên tấm thiệp Giáng sinh năm ngoái, có
ghi dòng chữ “Từ nhà tôi đến nhà bạn, mừng Giáng sinh, 1959”.
Trên đó là bức ảnh George và Karen cười toét miệng còn Lindy
mặt cau có. Cả ba đều mặc áo len đỏ trắng, có lẽ đấy chính là
nguyên nhân làm Lindy bực bội. Bố cục trên tấm ảnh có phần
trùng hợp: mép một bức rèm cửa sổ tình cờ ngăn Lindy với hai
đứa kia, dáng người nó vừa đen vừa gầy của cô bé tạo thành sự
tương phản rõ rệt với George và Lindy da trắng tóc vàng. Pauline

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.