CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 138

Trong thế chiến thứ hai, một anh lính từng nhắc đến một loài
chim ở Anh với mẹ cô bé, về sau mẹ đặt tên này cho Lindy. Karen
cũng từng thử gọi chị mình như thế, nhưng cái tên này quả thật
rất kỳ lạ, thế nên chẳng bao lâu cô bé đành bỏ cuộc. Nhưng
Karen rất thông cảm với Lindy, một lần khi giáo viên của cô bé
gọi điện đến tìm bố hoặc mẹ của Linnet Anton, đặt nhầm dấu
nhấn âm, lúc đó Karen cảm thấy bị tổn thương sâu sắc thay cho
chị mình, cô bé cũng mơ hồ cảm nhận được nếu luôn bị hiểu
lầm, bị cho là quái dị, bị người lớn mắng là đứa trẻ hư, cảm giác
sẽ thế nào.

Karen nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa, sau đó mới
lẳng lặng ra khỏi phòng Lindy, trở về phòng của mình.

Trên xe đến nhà thờ, mẹ nói, nếu bố không đến nhà thờ sẽ
không thể ép bọn trẻ đến xưng tội. Mẹ đạp mạnh thắng, rồi nói
tiếp: “Ôi! Tôi xin lỗi! Tôi tưởng mình có thể chạy đường này”. Mẹ
đang nói với người tài xế xe du lịch chạy ngược chiều, dù đối
phương không nghe thấy mẹ nói gì. “Rất xin lỗi”, mẹ lại nói. Rồi
mẹ cua mạnh bên phải mà chẳng báo trước gì, bánh xe bên phải
phía sau va vào lề đường. Karen chúi người về phía trước, may
mà kịp thời túm được bảng đồng hồ trước xe, mẹ cô bé chẳng
mảy may bận tâm. “Mimi Drew cho con đi lễ nhà thờ và học lớp
giáo lý”, mẹ nói tiếp, “sau đó về đến nhà, mỗi đứa đều phải báo
cáo điều mình học được. Mẹ nghe nói, chồng cô ấy là người trợ tế
của giáo hội nên khá nghiêm khắc với việc dạy dỗ con cái. Mẹ
cũng không biết người trợ tế là gì”.

Tiếp đó, mẹ im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc không nói chuyện, xe chạy êm hơn. Mẹ mặc áo len angora
màu xanh, tuy mẹ luôn lo lắng chiếc áo này làm mẹ trông béo
tròn, nhưng quả thật nó rất vừa vặn, chỉ lộ phần bụng hơi to
chút thôi. Nhưng mặt khác, nó làm đôi mắt xanh của mẹ càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.