CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 137

rất thất vọng về tấm ảnh này, dù đấy là tấm đẹp nhất trong số
những bức ảnh đã chụp. Lúc đó, Lindy giành ngay lấy tấm ảnh
này, mua khung về tự lồng nó vào, dường như cô bé muốn
khẳng định: mình khác người!

Tấm ảnh thứ ba là bà nội Anton của chúng. Bà qua đời khi Karen
học mẫu giáo. Karen hầu như đã quên mất khuôn mặt đầy nếp
nhăn và mái tóc bạc phơ của bà. Nhưng đến giờ Lindy vẫn rất
nhớ bà, vì người bà yêu nhất chính là Lindy, hoặc ít ra Lindy
nghĩ thế. Cô bé luôn bảo bà nội ở trên thiên đường đang bảo vệ
mình, để cô bé có cuộc sống bình yên thuận lợi. Cô bé nghĩ thế
cũng có lý, vì mỗi khi gặp khó khăn, bài hát “Hy vọng bí mật” bà
yêu thích nhất bỗng nhiên hiện trong đầu cô bé một cách lạ kỳ.
Karen cho rằng rất có thể Lindy đúng, vì đó là bài hát xưa cũ, chỉ
người già mới thích, còn có nguyên nhân nào khác giải thích
việc này chứ?

Bà nội bọn trẻ mất vì trúng gió. Mẹ rất đau lòng trước cái chết
của bà, bố tuy đau lòng, nhưng rất bình tĩnh, còn mẹ khóc suốt
mấy tuần liền. Mẹ bảo nên hiểu bà nhiều hơn, nên chăm sóc bà
chu đáo hơn. Mẹ lo sẽ bị Thượng đế trừng phạt, lo rằng khi mình
về già cũng sẽ sống ở nơi xa cách bạn bè thân thuộc, trở thành
một người bà duy nhất trong hàng xóm láng giềng, cả ngày ngồi
không chẳng việc gì làm, chẳng nơi nào để đi, chỉ khi con dâu
vui mới đưa đi hóng gió, những lúc như thế lại quá hiếm hoi. Bố
bảo mẹ suy nghĩ nhiều quá, “Sao anh có thể nói vậy chứ!”. Bố
nói: “Ý anh là em hãy bình tĩnh, Lin”. Những lời nói như thế
luôn làm mẹ giận dữ, hơn nữa mẹ không thích người khác gọi
mình là “Lin”, ai cũng biết điều này, dĩ nhiên bao gồm cả bố.

Lindy cũng không thích tên mình. Cô bé bảo cái tên này nghe
như cô gái nhỏ mặc váy carô màu hồng. Khi mới bắt đầu đi học,
cô bé muốn tất cả thầy cô gọi tên đầy đủ của mình: Linnetj.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.