CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 141

cảm thấy thoải mái hơn. Họ lại đi ngang qua một ao cá, xung
quanh rơi đầy lá đỏ và lá vàng. Đây quả là một ngày mùa thu đẹp
trời.

Nhưng khi Karen đến phòng Lindy lần nữa sau khi từ nhà thờ
trở về, cô bé phát hiện chiếc áo khoác nam đó vẫn nằm yên trên
giường tựa như khúc gỗ. Chiếc gối đó vẫn phình lên lõm xuống
trông như Lindy đã vùi đầu vào đó vậy. Karen đóng cửa lại, về
phòng, bỗng nhiên cô bé thấy hơi buồn nôn.

“Đến lượt ai dọn bàn đây?” mẹ hỏi, “Lindy phải không? Gọi chị
dậy đi! Ngủ cũng vừa phải thôi”.

Karen có thể tiếp tục lẩn tránh vấn đề này, nhưng bỗng chốc
một cảm giác mệt mỏi ùa đến. “Chị ấy không ở nhà”. Cô bé thẳng
thắn nói với mẹ.

“Không có ở nhà?”.

Karen cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. “Thế là sao? Chị con không
ở nhà ư?”.

“Chị ấy không có trên giường. Con vừa vào xem xong”.

“Vậy chị con ở đâu?”. “Con không biết”.

Pauline lại quay sang George, nó đang ăn vụng lớp đường áo
bánh kem sôcôla trên bàn ăn. “Con có thấy chị không?”.

“Không”. Giọng George cũng bình tĩnh như Karen, có lẽ nó cũng
thấy mệt rồi.

“Chị con đâu có thể biến mất trong không khí chứ! Chẳng phải
sáng nay hai đứa đều thấy chị à? Sao giờ nó lại không ở nhà
chứ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.