CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 142

George và Karen đều im lặng.

“Chuyện này phải dừng lại ngay”, mẹ chúng kêu lên, “bố các con
ở đâu? Michael!”, mẹ ném con dao vào trong chảo, chạy xộc vào
phòng khách. “Michael!”, mẹ lại gào lên. Chúng nghe thấy mẹ
mở cửa phòng Lindy, chạy vào trong đó một lúc, rồi xuống nhà.
Rất hiển nhiên, mẹ đến bên ti vi, mỗi sáng chủ nhật, bố đều tính
sổ sách gia đình ở đó. Nhưng George và Karen ở trong bếp chẳng
nghe được bố mẹ nói gì với nhau cả.

Lúc ăn cơm, mẹ toàn nói đến việc Lindy bị mất tích. “Nó đặt
giường cứ như nó nằm ở đó vậy”, mẹ nói, “đây là có âm mưu
trước! Chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi”.

Nhưng bố chúng lại hứng thú với việc ôn lại sổ sách gia đình
hơn. “Mỗi tháng”, bố nói, “anh đều có dự toán vào một mục chi
tiêu nào đó. Trước đây anh từng nói chuyện này với em,
Pauline”.

“Sao anh có thể còn ngồi nghĩ đến tiền trong lúc con mất tích
chứ?”, mẹ bực bội hỏi.

Xem ra, bố hơi vô tình, nhưng Karen liền nhớ ra: bố biết chị
Lindy mất tích mới hơn khoảng 1 giờ. Trông mẹ hơi buồn cười,
nóng ruột đến chau chặt hai mày, tay nắm chặt chiếc đĩa. Mỗi
lần buồn, mẹ đều nói những từ hoa mỹ: “Em không sao thấu
hiểu nổi đứa trẻ sống trong gia đình đầy tình thương yêu và
quan tâm lo lắng như Lindy mà lại...”.

“Chúng ta phải nói chuyện với con bé”, bố nói, “ví dụ như quyên
góp từ thiện, khoản quyên góp này chẳng khác gì những chi tiêu
khác. Tuy quả thật nó mang đến lợi ích cho người khác, nhưng
chúng ta vẫn phải tính toán kỹ. Chúng ta không thể một phút
hứng chí liền tiêu tiền vào những chuyện không đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.