CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 145

hay nghĩ đến khả năng tiêu cực nhất - xác chết bên đường hoặc
cái xác khô quấn băng trắng nằm trong bệnh viện. Nhưng nếu
chờ bố về rồi mới nói, bố sẽ hỏi dông dài: Tại sao cô bé nói sáng
nay Lindy nằm trên giường? Tại sao George lại bảo Lindy không
muốn đến nhà thờ? Bố chúng là người chính trực và thật thà
thế! Mẹ hay bảo là: dù phát hiện có người đã bấm đủ thời gian
trong máy tính cước ở bãi đậu xe, bố vẫn kiên trì bỏ tiền vào
máy”. Vì thế, chỉ nói với mẹ thì hơn, nếu thỉnh thoảng làm sai gì
đó, bạn còn có thể hy vọng mẹ hiểu được. So với bố, mẹ dễ dàng
thông cảm hơn.

Karen nhỏ giọt keo lên ngón trỏ, sau đó bôi nhẹ lên cằm. Cằm cô
bé rất giống mẹ, nhỏ xinh và hình dáng rõ ràng. Nhìn qua
gương, cằm cô bé đang phát ánh sáng trắng của keo. Cô bé lấy
khăn giấy lau ngón trỏ, rồi lấy một nhúm chỉ bông dán chúng
lên chỗ có keo, đầu chỉ tủa ra bốn phương tám hướng. Dù đã lau,
vẫn có một ít chỉ dính trên ngón tay cô bé, khi buông cánh tay
xuống lại có một ít chỉ rơi xuống đất. Lúc này trong gương, cằm
Karen dính ba bốn sợi lông đen. Do đang căng thẳng, mắt cô bé
gần như biến thành màu đen, chứ không còn là màu lam ngọc
bích như trước. Cơ mặt cô bé căng cứng ra vì quá lo lắng.

George mở cửa phòng Karen nhưng cửa vốn đóng, lẽ ra nó phải
gõ cửa trước khi vào. Nó hỏi: “Mặt em sao thế?”.

“Em muốn hóa trang thành Castro”. Karen trả lời. “Sao em
không hóa trang làm mụ phù thủy mặt có nốt ruồi chứ?”.

“Mọi người đều làm phù thủy cả rồi”.

“Mọi người đều hóa trang thành Castro đấy chứ”. George nói.

“Không có đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.