CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 146

“Có đấy”.

Thế rồi Karen nhượng bộ, lấy khăn giấy lau chỉ bông trên mặt.
“Nghe đây”, cô bé nói, “em thấy nên nói với mẹ”.

George không hỏi cô bé nói gì, mà vào phòng, đóng cửa lại. “Phải
đó, ôi, anh cũng không biết”, nó nói, “không chừng lát nữa Lindy
sẽ về đấy thôi”.

“Chị ấy bỏ nhà đi hơn 20 tiếng rồi! Chị ấy chưa từng như thế!”.

“Chà, chẳng qua chị ấy đi chơi với mấy người bạn đó thôi, hơn
nữa, còn có bà phù hộ cho chị ấy mà”.

“Em thấy bà phù hộ thôi vẫn không đủ”. Karen nói. George nhún
vai, dùng tay khều mấy sợi chỉ đen không mục đích, gom chúng
lại với nhau, đặt giữa ngón tay thành đường thẳng.

“Em thấy chắc bà không ngờ lúc này lại xảy ra sự việc đáng sợ
thế”, Karen nói, “thậm chí cả bố mẹ cũng không biết”.

“Ồ, bọn trẻ đó cũng không có gì ghê gớm”, George đang nói đến
bọn trẻ mặc đồ đen, “bọn chúng chỉ hơi quái đản thôi”.

“Họ không chỉ có thế, họ... có thói quen xấu”. Karen nói.

Bản thân Karen không thể xác định người khác có thói quen xấu
gì, cô bé chỉ biết từ sau khi Lindy chơi với họ thì đã trở thành
con người khác trước, mùi ngửi thấy cũng khác, cách nói
chuyện cũng khác. Chị ấy không nổi cáu với bố mẹ nữa, mà bình
tĩnh cười nhạo họ. Bố lại khờ khạo đến bất ngờ, chẳng hiểu chị
ấy đang nhạo mình. Chị cũng không còn nịnh mẹ rất có óc sáng
tạo khi mẹ dùng khoen tròn trên nắp thơm đóng hộp làm gì đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.