CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 15

Bà Pozniak mua bột yến mạch kem sữa, xà phòng Fels Naphtha
và một hộp đậu nướng Heinz; bà Anton đặt hết hàng hóa lên
mặt quầy hàng. Bà là người ít cười nói, từ đầu đến chân toàn
một màu xám xịt: từ mái tóc xám trắng, làn da chảy xệ u ám
trên mặt, đôi mắt vô thần đến cả chiếc áo len kiểu nam trổ lông
lù xù phủ dài qua chiếc váy carô đều là một màu xám. Khi tiếp
khách, bà có thói quen nhìn qua vai họ, dường như bà đang chờ
sự xuất hiện của một người khác, một người nào đó không làm
bà thất vọng.

Lúc này, tiếng chuông cửa kêu leng keng. Một cô gái mặc áo
khoác đỏ chạy xộc vào, tay cầm một gói giấy mỏng. “Bà Anton
phải không ạ?” cô hỏi, “Bà còn nhớ tôi không?”.

Bà Pozniak vẫn chưa mua hàng xong, bà tỏ ý bực mình vì bị cô
gái quấy nhiễu.

“Pauline Barclay”, cô gái giải thích, “hôm nọ tôi bị thương ở đầu,
con trai bà đã giúp tôi băng vết thương. Để bày tỏ lòng biết ơn,
tôi đan cho anh ấy một chiếc khăn choàng cổ, mong là còn kịp”.

“Còn kịp làm gì?”, bà Anton hỏi.

“Michael lên đường ra tiền tuyến rồi sao?”. “Tiền tuyến?”.

Lúc nói hai từ này, bà Anton hơi khựng lại.

Pauline chưa kịp giải thích tường tận, cửa lại leng keng mở ra,
Michael mặc chiếc áo jacket carô dạ thô bước vào. Chắc anh đã
thấy Pauline trên đường. Điều này thể hiện rõ qua lời chào hỏi
vờ như ngạc nhiên của anh: “A! Pauline! Là cô à!”.

“Tôi đan cho anh chiếc khăn choàng cổ”, cô nói, hai tay đưa gói
giấy đến trước mặt anh, nghiêng khuôn mặt nhỏ xinh nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.