CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 167

Thậm chí khi nghe George hay Karen kể những mẩu chuyện vui,
trông cô cũng như đang cười gượng gạo.

Nhưng chắc chắn một điều, chuyện này không làm quan hệ của
họ thân mật hơn. Thỉnh thoảng, Michael nghĩ có lẽ đã đến lúc
họ phải kết thúc. Anh thấy sự ra đi của Lindy là dấu chấm hết
cho cuộc hôn nhân của họ: bố mẹ đang đóng kịch, bố mẹ chẳng
phải vợ chồng, đây cũng không phải một gia đình đúng nghĩa.
Michael không thích kể chuyện này với người ngoài. Một số
hàng xóm mới đến giờ vẫn không biết chuyện. Pauline lại thích
kể tường tận với người khác, nhưng khi mọi người hỏi Michael
có mấy đứa con, anh liền trả lời: “Hai đứa. Con trai 16 tuổi, con
gái 12 tuổi”. Mỗi khi anh nói thế, tim Pauline đau nhói. “Sao anh
có thể không thừa nhận con gái ruột của mình chứ?”, cô thường
hỏi anh thế và anh trả lời, “Họ chỉ muốn biết con cái nhà ta có
bằng tuổi với con cái nhà họ không thôi. Anh nói thế, để tránh
phiền phức”.

“Em thấy anh không thành thật. Anh làm em rất nhục nhã”.

“Có người nói đây là sự nhục nhã, cũng có người nói là không
cẩn trọng, còn anh luôn thấy không cần thiết phải nói vấn đề
nhà mình với tất cả mọi người”.

“Đây không phải vấn đề, Michael! Đây là sự thật! Sự thật đáng sợ
và bức bối trong cuộc sống của chúng ta!”.

“Không cần thiết phải đóng kịch thế”. Anh nói với cô. “Được rồi,
chí ít em cũng không phải khúc gỗ như ai đó!”.

Giờ đây Michael không tưởng tượng Lindy “có thể về nhà hôm
nay” hoặc “có thể tuần sau sẽ về” nữa, mà bắt đầu hy vọng Lindy
sẽ về vào những dịp quan trọng. Ví dụ như ngày Quốc tế lao
động, khi họ nướng thịt ngoài vườn theo lệ thường, trước đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.