CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 168

Lindy chẳng bỏ qua lần nào, cô bé rất thích món thịt nướng.
Nhưng giờ cô bé không xuất hiện, quả thật rất buồn. Trước đêm
Giáng sinh năm 1961, Michael bất chấp nguy hiểm, thắp sáng
đèn trên cây thông Giáng sinh suốt đêm. Hôm Giáng sinh, anh
thức dậy từ sáng sớm, giống như những đứa trẻ quá háo hức,
rón rén ra vào phòng khách, nhưng chỉ thấy Pauline ngủ say
trên sopha.

Anh biết Pauline nôn nao về sinh nhật của mình - chí ít là một
tấm thiệp chúc mừng hoặc một cú điện thoại của Lindy. Khi anh
hỏi, có muốn ra ngoài dùng bữa không, cô bảo muốn ở nhà ăn
cơm với các con. Thậm chí, anh thấy cô chờ người đưa thư cả
ngày, hơn nữa mỗi khi điện thoại reo, cô đều chạy vội đến nghe
máy, nhưng chẳng được gì. Michael cố gắng đối xử tốt với cô,
nên vờ như không thấy sự hụt hẫng đó. Nhưng cô không làm
thế, vì ba tháng sau là sinh nhật Michael, trước lúc đi ngủ, cô
nói: “Anh yêu, đừng chấp nhặt làm gì, chắc nó quên thôi”.

“Ai quên?”, anh giả ngây hỏi. Cô hôn anh, sau đó tắt đèn.

Nếu George và Karen nôn nao, chúng sẽ không để bố mẹ biết. Từ
sau khi Lindy mất tích, chúng cũng thay đổi, trở nên trầm lặng
hơn. Không khí trong nhà rất khó chịu. Tất cả những hỗn loạn
Lindy gây ra trước đây, những lần cãi nhau trên bàn ăn, những
lúc tranh chấp quyền lực, giờ đây nghĩ lại quả rất thú vị. Cùng
lúc đó, Michael dường như hối hận khi phát hiện hai đứa còn lại
trông rất nhạt nhẽo và không có cá tính gì nổi bật. George quá
nghe lời và Karen với nét dịu dàng của một cô bé ngoan làm anh
đôi lúc bực bội. Anh chỉ muốn nói với chúng: “Hãy bộc lộ chút
sức sống đi!” dù anh biết mình cũng rất sầu não.

Thỉnh thoảng cảnh sát gọi điện đến, Michael đánh dấu trên lịch.
“Tôi chỉ nói những việc cơ bản nhất, không dông dài. Người phụ
nữ ăn cắp xe ở bang Oklahoma hình như từng thấy Lindy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.