CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 170

Về sau, anh lại nghĩ dù Lindy có về, có lẽ anh cũng chẳng còn
nhận ra nó. Giờ cô bé trông thế nào? Nó sắp 25 tuổi rồi. Thời
gian nó rời khỏi nhà đã quá lâu.

Một buổi chiều ấm áp vào tháng 5 năm 1968, Pauline gọi điện
cho Michael, anh nhấc máy, cô liền vội nói: “Anh họ Adam của
anh vừa gọi điện đến, bảo Lindy đang ở San Francisco. Họ đưa
nó vào bệnh viện rồi. Con trai nó đang ở chung với bà chủ nhà.
Chúng ta phải đến đó ngay, đưa mẹ con nó về nhà”.

Lúc đó Michael đang ngồi trên chiếc hộp giấy để sổ lương.

Vì chiếc ghế duy nhất trong văn phòng bị cô thư ký ngồi mất rồi.
Cô ấy đang bình thản bấm các nút trên máy tính, nhưng
Michael nghĩ rằng chắc chắn cô nghe được nhịp tim đập thình
thịch của mình.

“Chúng ta phải đến đó, anh mau về nhà đi, chúng ta đến đó bằng
cách nào?”. Pauline hỏi, nhưng Michael chỉ nghĩ được rằng “Anh
họ Adam? Anh không hiểu, rốt cuộc chuyện thế nào?”.

“Chúng ta phải mua vé máy bay, mọi người làm cách nào để đến
đó nhỉ”.

“Anh họ Adam là con của chú Bron sao? Anh có quen biết anh họ
Adam đâu! Cả đời này anh mới chỉ gặp anh ấy hai lần!”.

“Michael, em xin anh, hãy chú ý nghe em nói”.

Anh dừng một lúc, hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi: “Nó sao
rồi?”.

“Đầu có chút vấn đề, em không biết nữa, chỉ biết có vấn đề ở đầu
thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.