CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 173

Pauline lườm anh một cái, “Em đang định nói đây, Michael, nếu
anh có thể kiên nhẫn một chút. Chủ nhà bảo Lindy và con trai
mấy tuần gần đây thuê nhà bà ấy, nhưng bà ấy không biết trước
đó mẹ con nó ở đâu, cũng chẳng biết bố đứa trẻ là ai... Hai hôm
trước, bỗng nhiên Lindy có ‘hành động lập dị’, bà ấy nói thế, em
cũng không rõ. Chỉ nói ‘hành động lập dị’, có lẽ giờ nó chẳng còn
ở trong bệnh viện, mà ở trong văn phòng tư vấn tâm lý nào đó...
Phải có người chăm sóc đứa bé đó, vì chủ nhà không quen trông
trẻ, hơn nữa đứa bé trông rất đau buồn”.

“Nó bao lớn?”, Michael hỏi. “Bà ấy bảo không biết”.

“Ít nhiều bà ấy cũng biết đôi chút chứ”.

“Rất hiển nhiên nó vẫn chưa đi học, vì bà ấy luôn than rằng
thằng bé chẳng chịu ra khỏi nhà dù chỉ một giây”.

“Nó biết nói không?”.

“Bà ấy bảo nó ít nói lắm”. “Trời ạ!”, Michael thở dài.

Anh nghĩ ngay mình và Pauline đã thành ông bà ngoại rồi và
đứa trẻ có quan hệ máu mủ với họ giờ đau buồn đến mức không
thể nói chuyện nữa.

“Phải chi hôm nay họ có chuyến bay”. Anh nói. “Chúng ta phải
đi mua vé máy bay trước”. Pauline quả quyết. Cô đang đi ra
phòng khách, đến phòng ngủ của Karen, hình như cô cảm thấy
Karen cũng bỏ nhà đi rồi. “Thậm chí, em không muốn cho anh
biết mua vé tốn hết bao nhiêu tiền”. Cô nói, sau đó quay người
lại, trên tay cầm một chiếc đầm rất ngắn.

“Em nghĩ anh ngại việc tốn bao nhiêu tiền sao?”. “Destiny cho
em biết có một số quán trọ không đắt lắm, em đã gọi điện đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.