một phòng rồi”.
Michael nghĩ một lúc, “Destiny cho em...”. “Destiny chính là chủ
nhà đó”.
“Làm quen nhanh nhỉ”. Thật ra ý anh là Pauline gọi tên thân
mật quá. Nhưng Pauline nghe không hiểu, cô tròn xoe hai mắt
trừng anh, sau đó quay người treo áo vào trong tủ. “Em đặt căn
phòng đó bao lâu?” anh hỏi, “Chuyến bay khứ hồi của chúng ta
là bao giờ? Anh nghĩ chắc họ sẽ cho chúng ta đưa Lindy về
ngay?”.
“Dĩ nhiên”, Pauline nói, “chúng ta là người nhà nó mà! Em chỉ
đặt một đêm thôi. Hơn nữa em đặt chuyến bay khứ hồi vào sáng
hôm sau, bốn chỗ”.
Anh ra sức tưởng tượng cảnh bốn người họ ngồi thành hàng hai,
anh và Pauline, Lindy và đứa bé chẳng rõ họ tên.
Anh thật không hiểu vợ mình kiên cường thế từ lúc nào.
Trước đây họ chưa từng ngồi máy bay, nhưng Sally - vợ George
đã đi mấy lần. Trên đường đưa họ đến sân bay, Sally không
ngừng an ủi họ, “đừng lo lắng sự cố máy bay”, Sally nói, “nhìn số
liệu là biết ngay, máy bay an toàn hơn xe hơi nhiều”.
Michael không lo lắng sự cố máy bay. Anh lo nên làm gì và
không nên làm gì. Hành lý của họ thế nào? Anh nên trả tiền
mua vé ở đâu? Vé máy bay cũng bấm lỗ như vé tàu hỏa sao? Khi
Sally dừng xe để vào cùng họ, anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thỉnh thoảng anh thấy cô con dâu này rất phiền phức. Đấy là
người phụ nữ tóc vàng rắn rỏi và vui vẻ, chuyện gì cũng thích
quan tâm. Nhưng hôm nay, ở sân bay, anh rất biết nó.