CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 177

dưới một mái nhà, cùng nuôi dạy con cái, nối kết cuộc sống của
mình vào nhau?

Tấm ảnh chụp xong, được lồng vào khung hình mạ viền vàng,
để trong tủ áo của Pauline. Trong hình, cả hai người họ đều mỉm
cười một cách cứng nhắc.

Nhìn từ trên cao xuống, San Francisco trông rất đẹp. Hầu như
phần lớn cùng này đều bao quanh bởi các con sông; Pauline chỉ
một cây cầu bên ngoài, hình như là cầu Golden Gate. Trên
đường ngồi taxi ra khỏi sân bay, họ nhìn thấy nhiều sông hơn,
mạch núi hầu như đều nghiêng về hướng này. So với nơi đây,
Baltimore nghèo khổ và bình lặng.

Bác tài là người đàn ông có tuổi, đội nón nỉ màu nâu, ít nói.
Pauline đưa địa chỉ cho ông và bắt chuyện. “Ông là dân vùng
này sao?”, cô hỏi.

“Phải”.

“Ồ, San Francisco quả là nơi rất đẹp”. “Vâng”.

“Chúng tôi vừa từ Baltimore đến, đây là lần đầu tiên chúng tôi
đến phía Tây của Mississippi”.

Im lặng.

Sự im lặng này làm Michael dễ chịu vô cùng. Khi nhớ đến cuộc
tranh cãi trước lúc máy bay hạ cánh, anh liền khẽ lầm bầm:
“Đến bệnh viện trước phiền quá...”, anh nói với Pauline.

“Sao? Michael, em không nghe được anh nói gì”. Cô gào to.

Anh nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhắc lại câu vừa nói. “Nếu chúng
ta đến bệnh viện trước, phải mang theo tất cả hành lý”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.