CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 184

hiểu rồi chứ, em mang theo hành lý bên mình là đúng”. Cô nói
thế với anh khi duỗi tay mặc tay áo vào.

Michael thở dài. Cô hỏi: “Sao thế?”.

“Pauline, chúng ta mang theo hành lý vì em nằng nặc đòi đến
Nineteen Fleet Street trước”.

“Anh trách em được sao?”.

“Anh không trách em, anh chỉ nói...”.

“Em muốn gặp con!” Pauline khóc òa lên, “Em đã chờ bao nhiêu
năm rồi, em đã bay từ bên kia đại lục đến đây, sau anh còn bảo
em phải chờ, chỉ vì anh muốn cất hành lý vào căn phòng mà
chúng ta đã thuê!”.

“Pau...”.

“Hơn nữa lúc chúng ta đến đây, anh đã làm những gì? Đứng đó
như con rùa thụt cổ. ‘Ồ, chào anh, rất xin lỗi,’ anh nói, ‘các anh
không thể thả nó ra sao? Các anh không thể để chúng tôi gặp nó
sao? Thưa anh. Anh muốn sao cũng được’”.

“Con bé cũng 25 tuổi rồi, Pauline. Tự nó muốn vào đó, theo anh
biết, quy tắc của họ là...”.

“Ồ, Quy tắc! Sao em phải bận tâm mấy thứ đó chứ? Em là mẹ nó,
những quy tắc đó làm em tan nát cõi lòng! Nó giết chết em! Ăn
tươi nuốt sống em! Em chịu hết nổi rồi!”.

Nước mắt chảy dọc theo gò má của Pauline. Cô xoay người, lại
cởi áo len ra, lưng cô ưỡn thẳng, vẻ rất phẫn nộ. Michael cầm lấy
vali và không nói gì với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.