CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 185

Anh có thể nói được gì kia chứ?

Ở góc đường, có một đôi vợ chồng rất giống họ, ngoài 40, người
đàn ông mặc áo thể dục, người phụ nữ mặc váy ngắn, họ đang
đứng đó ngắm nhìn tờ áp phích sắp rơi khỏi tường. Trên cổ
người đàn ông có đeo một chiếc máy ảnh. Bỗng nhiên Michael
thấy anh ta rất giống mình lúc đi họp phụ huynh vào mùa thu
năm ngoái cho Karen: trong một đám đông các ông già bà lão bị
con mình bỏ lại phía sau, anh là người duy nhất gắng hết sức
sánh bước bên con.

Pauline mặc chiếc váy cực ngắn trông thật buồn cười, kiểu tóc
vàng tựa như lông vũ của cô giống như hai cô gái trẻ đang băng
qua đường phía trước họ.

Anh đang nghĩ, đôi vợ chồng mang theo máy ảnh đó có phải
cũng đến tìm đứa con lạc mất không? Nhưng trông không phải
thế, hình như họ đến đây để nghỉ mát. Nếu họ có cùng cảm giác
như anh và Pauline sẽ chẳng còn tâm trạng đâu mà chụp ảnh.

Michael đuổi theo Pauline ven đường phía trước, vỗ nhẹ tay vào
lưng cô. “Phía bên trái chắc là quán trọ”. Anh nói.

Đây là một kiến trúc cũ nát thời nữ hoàng Victoria, dưới chân là
bậc thang gỗ màu xám, một tờ giấy viết tay treo trên chuông
cửa: Chuông hỏng! Người phụ nữ ra mở cửa cho họ trông rất mệt
mỏi. Cô ngoài 30, nhưng da chảy xệ, mặc bộ đồ bộ ở nhà. Từ sau
khi chuyển đi khỏi nhà cũ, Michael đã không còn thấy bộ trang
phục này nữa.

“Tôi là Michael Anton”. Anh nói với người phụ nữ. Cô ta vẫn im
lặng, ra hiệu cho họ đến căn phòng phía sau. Căn phòng cuối
cùng cửa mở, bên trong có hai chiếc giường gỗ hẹp áp sát vào
nhau, trên một chiếc tủ thấp xập xệ để một chiếc ti vi cổ lỗ sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.