CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 209

Có một khoảng thời gian, dù Michael gọi điện lúc nào đều phát
hiện Pagan đang đứng bên cạnh. Nhưng dần dà không thế nữa,
Pagan bắt đầu đến bể bơi, còn kết bạn với mấy bé gái nhà hàng
xóm. Phòng nó chất đầy mọi thứ: đường ray xe lửa, tập tô màu,
xe hơi nhỏ làm bằng hộp diêm, xe cứu hỏa đã lấy khỏi hộp từ
lâu, con chuột túi bông màu nâu và chuột túi con, bánh quy bẻ
vụn, khủng long nhựa, cánh tay và con mắt của “Mr Bean”.

Michael nghĩ, một ngày nào đó, có lẽ Pagan sẽ kể về cuộc sống
trước đây của nó và Lindy. Tuy trong trí nhớ bất chợt của trẻ con
chỉ là những chuyện vụn vặt, nhưng vẫn có ích, điều này có thể
cho họ chút manh mối. Dường như, Pagan đã quên hết mọi
chuyện trước đây, thỉnh thoảng Michael nghĩ rằng nó không
biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

Một sáng nọ, Michael lái xe đưa Pagan tham gia cắm trại, Pagan
bỏ quên chiếc mền ở nhà, lại phải chạy về lấy, tuần này đã là lần
thứ hai nó quên rồi. Michael chẳng còn nhẫn nại: “Có lẽ cháu
không có nó cũng được, chỉ lần này thôi đấy”. Anh nói. Nhưng
Pagan bảo: “Cháu cần nó, ông ngoại, cháu cần mang theo nó”.
Thế là Michael đạp mạnh thắng, trở ngược đầu xe, ngay chính
lúc đó, bỗng nhiên anh nhớ đến cuốn sách trước đây cho các con
đọc, có tên là “Heidi”. Heidi là một bé gái, nó được đưa lên núi
Alps sống chung với ông ngoại. Michael nhớ rằng, trong sách
chủ yếu miêu tả khả năng thích ứng môi trường mới của Heidi.
Nhưng giờ anh nghĩ, ông cô bé sẽ thế nào? Có ai nghĩ đến cảm
nhận của người ông đó về việc phải thích ứng cuộc sống với một
cô bé không?

Bây giờ, Michael thấy vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ ông.

Ngày Quốc tế lao động, họ nướng thịt và bày tiệc ngoài trời như
mọi năm. Hầu như đây đã là truyền thống của gia đình. Số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.