CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 226

“Em điên rồi hả?”.

Không phải, cô không điên. Cô và Michael lấy nhau lâu thế rồi, vì
vậy cô biết anh ám chỉ điều gì. Cô có thể hiểu thấu tâm tư của
anh.

Cuối cùng Pauline ngủ thiếp đi, nhưng do quá căng thẳng, một
lúc sau, cô choàng tỉnh dậy, nhìn đồng hồ: 3 giờ 15 phút. Không
gian là một mảng đen tối và đặc biệt yên tĩnh. Côn trùng không
kêu, không có tiếng xe, chỗ của Michael vẫn trống không. Có lẽ
anh ấy gặp chuyện. Đúng, chắc chắn là thế! Bỗng nhiên, cô có
linh cảm thế. Chắc chắn anh không chịu bỏ tiền ở khách sạn,
anh cũng không có bạn bè để ngủ nhờ. Không, có thể anh lái xe
đến bờ sông nào đó, uống say sưa, rồi nằm ngất ở đó... Nhưng cô
lại quá sợ, không dám gọi cho cảnh sát. Cô có thể nói gì chứ?
“Chồng tôi giận dữ bỏ nhà đi, tôi biết chắc chắn anh ấy gặp
chuyện, tôi có thể cảm giác được”. Ngoài ra, cô còn cho rằng lúc
Lindy bỏ nhà đi, cô đã gọi điện thoại quá nhiều rồi. “Alô, thưa sĩ
quan, tôi là bà Anton...”, cô không thể lại nói thế. Xem ra dường
như cô lại để mất một người cô yêu thương.

Michael không có quyền khiến cô rơi vào tình cảnh này. Anh
không có quyền. Cô mong mình có thể tiếp tục ngủ.

Sáng sớm, khi chuẩn bị bữa sáng, Pauline chợt nghĩ chắc
Michael đến ngủ nhờ nhà các con. Nếu thế anh ấy có đáng hận
lắm không! Anh sẽ nói với chúng là bị cô đuổi ra ngoài, chúng sẽ
tội nghiệp anh. Karen là có thể nhất, vì nó có một căn nhà ở
thành phố, rất tiện lợi, ở ngay cạnh đường cao tốc Jones Falls.
Pauline ngừng trét bơ lên miếng bánh mì nướng, quay sang
nhìn chằm chằm vào điện thoại. Gọi điện hỏi Karen thử xem?
Hay không gọi? Cô nghe phòng Pagan có tiếng radio. Nếu muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.