CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 231

Thế là chẳng có sự cố gì cả, xe cũng không rơi xuống sông, sự lo
lắng của cô là dư thừa, cô càng giận anh hơn. “Được rồi, cám ơn
anh”, cô nói với Bart, “tôi vào tìm anh ấy”. Cô ra phía sau cửa
hiệu, gặp hai người phụ nữ có kiểu tóc giống nhau, họ đang hẹn
cùng đi chơi tennis.

Cô thấy cửa văn phòng mở. Michael dựa người trên khung cửa,
quay lưng về phía cô, đang nghe một cô gái nói chuyện. Sau khi
bà Bird kế toán cũ nghỉ hưu, Letitia - tên cô gái - tiếp quản công
việc sổ sách trong cửa hiệu. Letitia ngồi nghiêng trên ghế trò
chuyện với Michael. Michael gật gật đầu, anh chẳng biết Pauline
đến. Cô bước đi rất nhẹ, chân mang đôi giày vải đế mềm. Nhưng
bỗng nhiên Michael ngoảnh người lại, dường như anh có cảm
giác cô sẽ đến. Cô thấy mình có chút hối hận, lo lắng. Khoảnh
khắc này, cô phát hiện Michael không muốn cô đến anh, anh lo
lắng cô sẽ tìm thấy anh.

“Chào”. Michael nói. Letitia thì cười thật tươi: “Ồ, chào bà
Anton!”, sau đó quay sang máy tính của mình.

Pauline nói: “Tối nay anh có về ăn cơm không”. Michael nhìn
Letitia một cái, sau đó tiến đến vài bước, cách Pauline gần hơn,
giọng nói nhỏ đến gần như không nghe thấy, “Có lẽ không về,
Pauline”.

Lúc nói chuyện, anh thêm cả tên cô vào, cô thấy rất buồn. Anh
nói rất khẩn thiết và cũng rất ân cần, dường như anh muốn từ
từ nói ra tin xấu này. Cô thấy mình bị sốc, nhưng lại nói với vẻ
chẳng màng bận tâm: “Được!”.

Vẻ mặt Pauline thư giãn hơn một chút, cô nói: “Hay quá! Tốt
thật! Anh ở ngoài cả đời đi!”. Giọng cô nghe như là giọng của
người phụ nữ điên, háo hức, ngang tàng. Cô xoay một vòng, sau
đó đi ra khỏi cửa hiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.