CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 237

Mỗi khi thấy chán ngán Michael, Pauline đều ép mình nhớ đến
anh vào lần đầu gặp mặt. Anh băng vết thương cho cô, làn môi
mím chặt. Vấn đề của họ là giờ đây họ quá hiểu nhau, chỉ khi
nhớ đến dáng vẻ của Michael trước đây, cô mới nhớ được tại sao
mình lại yêu anh.

Cô đi vào ở đầu kia hành lang, dừng lại một lúc tại phòng Pagan
hỏi: “Cháu dậy chưa?”.

“Cháu dậy ngay đây”. Pagan lầu bầu dưới đống chăn mền lung
tung.

“Mau lên, cháu yêu. Nửa giờ nữa ông đến đấy”.

Trong bếp, cô lăng xăng với bình lọc nước, lấy bánh mì trong lò
nướng điện ra, rót nước cam cho Pagan. “Pagan!”, cô gọi, “Ra ăn
sáng đi!”.

“Cháu đến ngay”.

Pauline đi xuyên qua bếp đến đại sảnh, cô mở cửa, đặt miếng
nệm lót lên trường kỷ. Khi trở vào bếp, cô thấy món quà mừng
kỷ niệm ngày kết hôn của họ dựa trên tủ. Cô lấy nó mang vào
đại sảnh, đặt trên chiếc bàn ở đó, góc độ đặt làm mọi người vào
nhà đều thấy. Dưới ánh nắng ban mai, màu sắc hai tấm ảnh
càng nhạt hơn, vả lại, Pauline lúc trẻ trông khá xinh đẹp. Cô lại
có vẻ kiên cường hơn anh.

“Bà ơi, bà đâu rồi?”, Pagan ở trong bếp gọi to.

“Bà đến đây, Pagan”. Cô nói, nhưng lại trở vào phòng ngủ. Cô lấy
lược chải đầu, mãi đến khi tạo được kiểu tóc trông rất trẻ trung.

“Hôm nay là thứ bảy đấy, bà ơi! Thứ bảy cháu phải uống Coca!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.